Chương 74

Giang Tiểu Kiệt mang theo đội quân Bạo Tuyết tinh anh cùn chiến lợi phẩm khổng lồ, cao hứng bừng bừng trở lại Xuân Thành.

Xa xa bọn họ liền phát hiện có điểm không thích hợp.

Cửa thành đóng chặt, trên tường thành nhiều người trang bị võ trang đầy đủ, người người như lâm vào đại địch, khẩn trương đề phòng, hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Nhìn thấy bọn họ trở về, Hàn Ngạo đoàn trưởng Hồng Lang liền mang theo mấy người một đường chạy tới.

"Giang thành chủ, cậu biết Diệp Bùi Thiên ở đâu đúng không?" Hàn Ngạo sắc mặt tái xanh, mày rậm khóa chặt, trên người mang theo vết thương, vội vàng lại bối rối. Hàn Ngạo là một người nội liễm ổn trọng người, ngày thường cho dù đoán được Giang Tiểu Kiệt cùng với Diệp Bùi Thiên có quan hệ cũng sẽ không trực tiếp hỏi.

Giang Tiểu Kiệt cùng Tân Tự Minh trong thời gian mấy tháng nay, nhiều lần cùng Nhân ma Diệp Bùi Thiên ra ngoài săn ma, cái này đã không tính là bí mật gì.

Xét thấy Giang Tiểu Kiệt cường hãn, Diệp Bùi Thiên vừa mới phá giải tai hoạ ngập đầu cho Xuân Thành. Đại bộ phận biết việc này xem như mở một con mắt nhắm một con mắt, không có chỉ trích quá nhiều

"Đã xảy ra chuyện gì. Các người tìm Diệp Bùi Thiên làm cái gì?"

Giang Tiểu Kiệt nhìn đám người Hàn Ngạo, Cao Yến đang cực kì lo lắng. Diệp Bùi Thiên cùng cậu một đường trở về, giờ phút này đang đổi trang phục Lâm Phi hay mặc, âm thầm đi theo phía sau.

Cao Yến lúc này, cũng không lo phân chia đẳng cấp gì, nắm thật chặt cánh tay Giang Tiểu Kiệt, "Giang thành chủ, di nơi nào có thể tìm Diệp Bùi Thiên, cậu mau nói cho tôi biết! Cầu xin cậu! Hựu Dư lại xuất hiện, hắn bắt Thiên Tầm đi! Bắt Thiên Tầm rồi!"

Cao Yến hung hăng dậm chân "Không biết vì cái gì. Hắn nói chỉ có thể để Diệp Bùi Thiên đi chuộc người."

Thiên Tầm chủ động đi cùng con ma vật cấp mười, cô không có năng lực ngăn cản, ma vật chỉ rõ muốn Diệp Bùi Thiên đến thay người, mặc kệ nhân ma Diệp Bùi Thiên có khả năng đáp ứng việc này hay không,cô đều phải vì Thiên Tầm đi thử một lần.

Lâm Phi mang theo che mặt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giang Tiểu Kiệt

"Chị nói cái gì?"

Cao Yến trông thấy Lâm Phi xuất hiện, nước mắt nhẫn nại nửa ngày liền rơi xuống = "Lâm Phi, sao giờ cậu mới trở về. Thiên Tầm, Thiên Tầm bị con ma vật cùng Hựu Dư bắt đi rồi!"

Sau lưng Cao Yến, chính là bọn người Hàn Ngạo, lão Ngô, Viên Mạn, Tiểu Quyên. Đứng bên cạnh Giang Tiểu Kiệt là A Uy, Dư Niệm và đội viên Bạo Tuyết.

Trước mắt bao người, bọn họ đột nhiên trông thấy vị nam nhân nhà Thiên Tầm, người nấu cơm ăn cực kỳ ngon, tính cách Ôn Nhu lại rất biết quan tâm, Lâm Phi, đưa tay tháo mặt nạ che mặt màu bạc xuống

Lúc đầu cả đám người hết sức kích động, nhìn thấy khuôn mặt kia lộ ra, đều bị cả kinh ngây dại.

"Ngươi. . . Kia cái gì. . ." Cao Yến đầu lưỡi đều như cuộn chặt lại.

"Yến tỷ, chị nói Thiên Tầm bị ai mang đi?" khuôn mặt Nhân ma Diệp Bùi Thiên, cùng trong truyền thuyết cực kì thâm trầm.

. . .

Trong thành bảo Hựu Dư, ma vật hóa thành hình người mặc lễ phục hoa văn phức tạp, tóc dài thẳng màu bạc đơn giản mà chỉnh tề buộc ở sau ót. Hắn giống như một quý ông, nhã nhặn, tao nhã lễ phép dùng một đầu ngón tay phát ra nhánh cây màu bạc, trói buộc hai tay Sở Thiên Tầm trước người.

"Thật có lỗi, cô hái. Nhân loại các ngươi thực sự quá mức giảo hoạt, ta không muốn tìm phiền toái cho mình, chỉ có thể làm như vậy."

Sở Thiên Tầm ngồi trên mặt đất, hai tay giơ lên, không có bất kì phản kháng gì. Cô âm thầm quan sát hoàn cảnh này, trong lòng không ngừng phỏng đoán thói quen cùng yêu thích của ma vật này.

Trải qua hai thế giới Sở Thiên Tầm tiếp xúc qua vô số ma vật, đối với ma vật tính cách đặc tính mười phần hiểu rõ.

Tròn mộng cảnh kia đã chứng kiến hết thảy, cô không hề giống đại bộ phận nhân loại, đối với ma vật chỉ có căm hận cùng e ngại. Cô thậm chí có thể hiểu được những sinh vật ngoài hành tinh này suy nghĩ và hành động ra sao. Giờ phút này, cô đang rất tỉnh táo, trong đầu không ngừng nhanh chóng chuyển động, cố tìm ra có thể kiềm hãm ma vật tìm ra biện pháp tự cứu.

Mái vòm phía trên cửa sổ trong suốt chiếu xuống những chùm sáng lên trên mặt đất, bao trùm lên dung mạo hoàn mỹ trên người nam nhân. Lúc hắn nói chuyện ôn hòa hữu lễ, phong độ phiên phiên, giống như là một vị thân sĩ xuất thân quý tộc. Thế nhưng Sở Thiên Tầm tuyệt đối sẽ không vì vậy buông lỏng nửa phần cảnh giác.

Ma vật là một loại cực kì đơn thuần, cũng rất cực đoan tàn nhẫn

Phần lớn ma vật cao giai, đều tính tình bình thản, với thế giới này hoàn toàn mới lạ cùng tò mò, chưa từng có chút ý nghĩa nào lạm sát cùng ngược đãi nhân loại.

Chúng đối với nhân loại sẽ không có để tâm quá nhiều, nhân loại trong mắt chúng vẻn vẹn chỉ là đồ ăn mà thôi. Bọn họ đối đãi nhân loại, cơ hồ cũng như nhân loại đối đãi với gia cầm, rau quả, hoa quả

Có đôi khi nhân loại cũng sẽ cảm thấy heo dê bò hay sinh vật nào đó có phần thú vị, mới lạ, đáng yêu. Nhưng khi đói bụng, tuyệt đối sẽ không vì vậy từ bỏ ăn, lúc tàn nhẫn mà vào bụng, cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng.

Cho nên trong mắt nhân loại những ma vật kia tàn nhẫn ăn thịt người, đối với ma vật tới nói, bất quá là nhu cầu sinh lý bình thường. Bọn nó có thể một khắc trước còn nói chuyện cùng ngươi, sau một khắc liền lộ ra nguyên hình há to mồm cắn nuốt tất cả.

"Không có buộc đau cô đúng không?" Hựu Dư lôi kéo cổ tay đang bị trói của Sở Thiên Tầm, xác định nút thắt vừa phải, sau đó buông tay ra, "Tôi nhớ cô, ấn tượng mười phần khắc sâu. Rõ ràng vẫn chưa tới cấp bảy, nhưng tinh thần lực cường đại làm tôi hết sức kinh ngạc. Tôi cảm giác thế giới tinh thần bên trong cô rất bền bỉ, thậm chí ở cấp bậc siêu việt."

"Chúng ta có thể trò chuyện chút, tôi chậm rãi nói cho anh nghe." Sở Thiên Tầm ngồi dưới đất, thần sắc bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi biết anh khả năng đối với nhân loại chúng tôi rất có hứng thú, tôi cũng đồng dạng muốn hiểu rõ các ngươi. Hiện tại muốn Diệp Bùi Thiên xuất hiện ở chỗ này, không bằng trò chuyện chút, gϊếŧ thời gian."

"Cô muốn cùng ta nói chuyện phiếm?" Hựu Dư giẫm lên giày da tinh xảo, vòng quanh cô hai vòng, cuối cùn ngồi xổm ở trước mặt cô, "Thật sự rất kỳ quái, cô tựa hồ cũng không sợ ta. Bọn họ mặc dù cũng tới tìm ta hỗ trợ, nhưng ta có thể phát giác đạt được trong lòng của bọn hắn đối với ta lại là e ngại là chán ghét."

Hắn chỉ đến Chung Ly Hiểu cùng Tiểu Nghiên.

"Cô muốn cùng tôi nói chuyện gì? Thật sự là đặc biệt, lần đầu có nhân loại muốn cùng ta nói chuyện phiếm." Hựu Dư một ma vật có tinh thần lực cường đại, hắn đối vớisinh vật xung quanh nhận biết rất mạnh, hắn phát giác được Sở Thiên Tầm không chỉ không có e ngại, thậm chí có chân thành muốn nói chuyện, cái này khiến hắn cảm thấy mười phần mới lạ.

"Ngươi có phải hay không là rất thích xem Thư Tịch, đặc biệt là văn hóa Trung Cổ?" Sở Thiên Tầm nói rất tùy ý, tựa như cùng bằng hữu nói chuyện phiếm

"Đúng vậy, làm sao cô biết?" Hựu Dư hơi kinh ngạc.

Sở Thiên Tầm nhìn qua quần áo mà Hựu Dư mặc, cùng những trang trí xanh xanh đỏ đỏ trên mặt tường, "Tòa lâu đài này được bố trí khá giống với trong thần thoại Arab, bên ngoài lại giống kiến trúc lâu đài Gothic."

"Ta tìm được một cái nhà sách của nhân loại các ngươi, đem tất cả Thư Tịch còn nguyên vẹn đều mang đến nơi đây, thông qua mấy quyển sách ta đã hiểu nhân loại các ngươi đã trải qua rất nhiều giai đoạn lịch sử. Đáng tiếc những sách kia cũng không quá nhiều, ta đã xem xong." Hựu Dư nói xong liền đắc ý, lại có chút tiếc hận.

"Dù sao chúng ta muốn Diệp Bùi Thiên đến, khả năng còn phải đợi một đoạn thời gian rất dài, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể kể thêm cho ngươi thêm một chút."

…..

"Úc, cô gái đáng yêu, ý của ngươi là muốn ta làm dãy núi Abruzzo* sao?"

*Abruzzo được biết đến như "vùng xanh nhất châu Âu" vì một phần ba lãnh thổ của nó (rộng nhất châu Âu) là vườn quốc gia và khu bảo tồn thiên nhiên: ba vườn quốc gia, một vườn địa phương, và 38 khu bảo tồn thiên nhiên

"Đúng, chính là dãy núi Abruzzo, ngươi có thế cho ta chiêm ngưỡng một chút không?" Sở Thiên Tầm không ngần ngại chút nào mà thẳng thắn nói ra tâm tư của mình nhằm kéo dài thời gian.

"Đương nhiên có thể, rất vinh hạnh. Mặc dù ta không có khả năng cho ngươi thời gian một nghìn lẻ một đêm. Nhưng nếu như ngươi có thể khơi dậy hứng thú của ta, lúc Diệp Bùi Thiên tới, ta có thể cam đoan không lấy mạng của ngươi."

Chung Ly Hiểu chống quải trượng, kéo thân thể đi về phía này tập tễnh đi hai bước, khàn giọng nói, "Ngài không cần quá nhiều lời cùng cô ta, đó là nữ nhân giảo hoạt, cẩn thận bị cô ta lừa gạt. Vẫn là để cho chúng tôi trông giữ. Ngài chỉ cần chuyên chú chờ Diệp Bùi Thiên đến là tốt rồi."

Một cánh tay Hựu Dư đột nhiên biến thành cành màu trắng, từ bên trong tay áo có hoa văn phức tạp vươn ra ngoài, đem Chung Ly Hiểu khô gầy không kịp treo lên, nâng trên không trung nhìn một chút, kéo tới trước mặt nhìn, lại ghét bỏ vứt xuống,

"Giữ yên lặng, xem cho rõ thân phận của ngươi. Ta biết ngươi giống Diệp Bùi Thiên đều là người Vĩnh Sinh, nhưng ngươi lại giống đồ dỏm, tràn đầy hương vị mục nát cùng mốc meo. Nhưng nếu như ngươi tiếp tục khiến ta không cao hứng, ta cũng không để ý thử một chút xem ngươi có giống như hắn đều có thể tăng trưởng lực lượng của ta hay không."

Chung Ly Hiểu giãy dụa từ dưới đất bò dậy,được Tiểu Nghiên đỡ, lui về phía sau. Bọn họ thực sự không muốn đối mặt với ma vật hỉ nộ vô thường lại mạnh mẽ kinh khủng, nhưng lại không nỡ bỏ cái cơ hội lấy Thánh huyết này.

Chung Ly Hiểu bị đám người Thần giáo đem làm vật thí nghiệm nhưng cùng Diệp Bùi Thiên khác biệt, thân thể của hắn mặc dù sẽ không chết, nhưng theo cấp bậc để nâng cao dị năng, thân thể của hắn lấy tốc độ quỷ dị cấp tốc già yếu. Chỉ có lúc tiêm Thánh huyết vào trong cơ thể, mới có thể khiến hắn khôi phục tuổi xuân trong chốc lát.

Lúc đầu hắn có trữ Thánh huyết nhưng không còn thừa bao nhiêu. Hắn chán ghét thân thể già yếu mục nát, khát vọng muốn lấy lại dáng vẻ tuổi trẻ. Hắn quyết định nhất định phải mượn cơ hội này lấy Thánh huyết Diệp Bùi Thiên. Tốt nhất có thể có được tín nhiệm của ma vật này, lấy được huyết dịch Diệp Bùi Thiên. Vì thế dù thế nào đi chăng nữa cũng phải nén giận, nối giáo cho giặc, hắn đều có thể chịu đựng.

Trong phòng thành chủ Xuân Thành, nghe Hàn Ngạo kể xong toàn bộ tình huống, tất cả mọi người trong lòng đều lo nghĩ.

Con ma vật kia, bọn họ phải chi toàn lực chiến đấu, mới miễn cưỡng chống lại, bây giờ trong tay hắn có con tin, lại là sân nhà, mọi người sợ ném chuột vỡ bình, muốn từ trong tay hắn cứu Sở Thiên Tầm nói thì dễ. Huống chi bên cạnh hắn còn có hai tên nối giáo cho giặc.

Giang Tiểu Kiệt bực bội đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng đấm vào trên vách tường.

Nhưng cho tới bây giờ nam nhân được Sở Thiên Tầm che chở, thái độ khác thường cực kì bình tĩnh. Sau khi vào thành hắn một lần nữa đeo mặt nạ lên, tỉnh táo ngồi trong phòng trầm mặc nghe Hàn Ngạo kể rõ mỗi một chi tiết, cúi đầu yên lặng không biết suy tư điều gì.

Cao Yến nhìn bộ dáng quen thuộc kia, thực sự không cách nào đem người nam nhân của Sở Thiên Tầm, cùng người trong truyền thuyết gϊếŧ người như ma lại ở cùng một chỗ. Lúc Lâm Phi lộ ra gương mặt, kinh ngạc không tin nổi mắt mình. Nhưng vì an nguy Sở Thiên Tầm, chỉ có thể miễn cưỡng thu lại cảm xúc, cẩn thận từng li từng tí đối diện Nhân ma đại danh đỉnh đỉnh.

"Hiện, làm sao bây giờ? Bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải lập tức đuổi tới xào huyệt của ma vật. Nếu không Thiên Tầm liền nguy hiểm. Tôi, tôi mặc dù cấp bậc không cao, nhưng liều mạng cũng sẽ cùng mọi người đi cứu Thiên Tầm."

"Nhất định phải ngay lập tức đi, Thiên Tầm đem Thánh huyết tùy thân tặng cho Tiêm Tiêm. Tình huống chỉ sợ càng thêm nguy hiểm." Hàn Ngạo mở miệng nói ra, "Lúc cô ấy bị mang đi tôi bất lực, mười phần áy náy, tôi sẵn sàng tham dự cứu viện."

"Chúng ta cùng đi cứu Thiên Tầm tỷ."

"Một người lại thêm một người. Tôi cũng đi."

Diệp Bùi Thiên nghe được việc thuốc mình lưu cho Thiên Tầm đã bị sử dụng, bàn tay đặt ở trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt, hắn hít một hơi thật sâu.

"Mọi người tỉnh táo một chút, việc này đã qua mấy ngày, A Hiểu cùng Hựu Dư muốn đều chính là tôi, tôi nếu không đi, bọn họ là sẽ không tổn thương đến tính mạng Thiên Tầm."

Bàn tay kia tái nhợt, hữu lực, dị thường ổn định, "Chúng ta nhất định phải tỉnh táo, muốn bảo đảm an toàn Thiên Tầm, nhiều người ngược lại dễ dàng bại lộ hành tung."

Giang Tiểu Kiệt lập tức nói: "Vậy được, chỉ tôi đi cùng anh, chúng ta gọi thêm lão Tân, theo tuyến đường này mà nói,vừa vặn tiện đường tới căn cứ Kỳ Lân, cũng không trì hoãn thời gian."

Diệp Bùi Thiên hướng cậu gật đầu một cái, "Trừ lão Tân, thêm một người nữa, nếu như có thể mời đến hắn, xác suất thành công tăng nhiều. Tôi nghĩ, nhất định phải mời."

"Vậy còn chờ gì? Chúng ta lập tức đi!" Giang Tiểu Kiệt giơ chân.

Diệp Bùi Thiên đứng dậy, bước ra bước đầu tiên có chút lảo đảo, suýt nữa bị trượt chân, nhưng bước thứ hai, bước thứ ba, liền ổn định, cuối cùng bước nhanh ra cửa đi ra ngoài.