Chương 70

Nơi cực hàn, trên cánh đồng tuyết, một toà thành kiên cố đứng ở đó.

Tiến vào bên trong dễ nhận thấy kiến trúc ở đây là một giáo đường tinh xảo rộng lớn.

Giờ phút này bên ngoài giáo đường lông ngỗng trắng như tuyết bay xuống, Thiên Quang xuyên xuyên qua hoa văn trên tấm thủy tinh tiến vào đại sảnh, sinh ra một loại mộng ảo lộng lẫy,tượng thần dưới ánh sáng mông lung mặt cúi thấp xuống, phảng phất như thương hại ngàn vạn linh hồn cực khổ trên thế gian này.

Dưới chân tượng thần, Thánh phụ Lệ Thành Chu cúi đầu cầu nguyện,

"Những tên kia không biết điều, nhưng không thể dao động tín ngưỡng của con. Chúng con vĩnh viễn tin tưởng sự chỉ dẫn đúng đắn của ngoài dưới ánh thần quang, cuối cùng rồi sẽ đạt tới sự hiểu biết cao nhất của đời người đời."

Thanh âm của hắn thành kính mà kiên định, vang vọng trong không gian rộng lớn

"Chúng con không muốn bị ma quỷ quấn lấy, muốn trở thành những đứa con của Thần. Chúng con biết trải qua dạng trắc trở này, về sau nhân loại chắc chắn bước vào thời kì huy hoàng nhất, thêm một bước gần với sự tồn tại của thần linh."

Một người từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt kiệt duệ tiến đến.

Hắn đứng sau lưng cha sứ thấp giọng nói một câu: "Thánh phụ, con mang Hoài Ngọc trở về."

Lệ Thành Chu nhắm hai mắt tiếp tục cầu nguyện cho tới lúc kết thúc, mới mở mắt ra, ánh mắt quét về phía người mới tiến vào

"Tình huống không tốt lắm, toàn đội viên. . . đều bán ma hóa."nói được một câu lại dừng lại một chút, "Cô ấy đợi ở bên ngoài, muốn gặp mặt ngài một lần."

Lệ Thành Chu đứng lên, vuốt nếp nhăn trên trường bào, thở dài một tiếng, " Hoài Ngọc tính cách quá cực đoan, lúc điều nó đi. Ta liền dự đoán được kết cục sẽ không tốt đẹp. Nhưng không có biện pháp khác, chúng ta phải hành động, hấp dẫn chú ý của ngoại nhân, mới có thể an tâm hoàn thành kế hoạch."

Cửa đại sảnh bị đẩy ra, gió rét tiến vào giáo đường ấm áp

Một sinh vật giống như đỉa từ ngoài cửa một đường uốn éo bò vào, nửa người dưới bị ma hóa, nửa người trên là màu xanh trắng. Bò một đường tới cạnh chân Lệ Thành Chu, gương mặt kia ngẩng lên, Lệ Thành Chu mới nhận ra đây là môn đồ của mình, Phó Hoài Ngọc

"Thánh phụ, người mau cứu con, mau cứu con." Phó Hoài Ngọc lay lấy chân Lệ Thành Chu, nước mắt chảy xuống không ngừng.

Lệ Thành Chu cúi đầu, lộ ra biểu cảm thương hại, "Hoài Ngọc à, con làm sao biến thành bộ dáng này?"

"Là Chung Ly Hiểu, là tên rác rười Chung Ly Hiểu kia, là hắn đem con biến thành cái dạng này. Hắn ghi hận chúng ta, núp trong bóng tối trăm phương ngàn muốn trả thù Thần giáo chúng ta. Thánh phụ, người nhất định phải bắt lấy cái tên dơ bẩn rác rưởi, tra tấn hắn đến chết." Phó Hoài Ngọc oán hận nguyền rủa.

Cô ta nói xong liền chôn mặt vào hai tay, "Thần a, mau cứu con. Con phải làm sao bây giờ,phải làm sao ?"

"Đừng sợ, Ngọc Nhi, con là con dân của thần, chỉ cần con tiếp tục kiên định phụng dưỡng Thần, nhất định có thể được Thần cứu rỗi." Lệ Thành Chu hiền lành vuốt ve đầu Phó Hoài Ngọc, bất động thanh sắc nháy mắt ra hiệu cho bên người bên cạnh.

Nhìn thấy Phó Hoài Ngọc cảm động đến rơi nước mắt đã bị đưa ra ngoài, Lệ Thành Chu lộ ra nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói nhỏ, "A Hiểu đứa bé kia hóa ra vẫn còn sống. Lúc trước hận ta như vậy, vẫn là may mắn mà có Thần cảm hoá a."

"Đáng tiếc, chung quy lại là một bại phẩm. Có thể để cho ta để ý nhất, chỉ có Diệp Bùi Thiên chuyên cung cấp máu mà thôi."

Ánh mắt Lệ Thành Chu không mang theo bất luận tình cảm gì nhìn ra ngoài cửa sổ

Tính bền dẻo nhẫn nại của con người thật đúng là lớn.

Rõ ràng đã mài dũa ý chí của hắn, nghiền ép thân thể của hắn, đập nát sống lưng của hắn, ánh mắt ngày càng tĩnh mịch. Nhưng hắn lại còn có thể không từ bỏ giãy dụa, cuối cùng thoát khỏi khống chế, bây giờ thậm chí lại còn có thể trở về xã hội loài người sinh hoạt bình thường

Trong xưởng đức của căn cứ Kỳ Lân. Ngoài phòng tuyết trắng xóa, trong phòng đám thợ chế tạo khí thế ngất trời.

Trong thợ rèn cao giai nhất trong thành, vuốt ve thành phẩm vừa mới ra lò, hai mắt tỏa sáng, yêu thích không buông tay.

"Hoàn mỹ, thần tác, đây là mới đỉnh cao của chế tạo."

Hắn si mê thưởng thức hồi lâu, trong tay của hắn là một trường kiếm màu trắng men, nhìn kỹ phía dưới giống như có sinh mệnh mà có nhịp đập,nhịp nhàng, rung động, đầu chuôi ngậm lấy một ma chủng cấp chín màu xanh lá, oánh lục ánh sáng lộng lẫy vùi sâu vào chuôi kiếm.

Thân kiếm có màu sắc ôn hòa, lúc ra khỏi vỏ, không trung giống như có gió thổi, ẩn ẩn truyền đến tiếng gió trầm thấp lướt qua.

"Không uổng công mấy ngày nay ngày đêm tập trung chế tạo, vật liệu lại dị thường phù hợp, mới có thể tạo ra binh khí tuyệt thế như này." Văn Thành cẩn thận mà vuốt ve đường vân trên chuôi kiếm "Chậc chậc, Ma khí cấp mười, tối đại hóa năng lực, nếu là giao cho Thánh đồ hệ khống chế sử dụng, bất luận là hệ hỏa, hệ gió, hệ kim loại, nhất định là có thể có danh tiếng vang dội. Cậu nói đúng đi không, đoàn phó?"

Ngồi ở trước mặt hắn là phó đoàn trưởng Kỳ Lân đoàn Tân Tự Minh, không có kích động gì, ngược lại có chút mất hồn mất vía lẩm bẩm một câu, "Nếu như là hệ khống chế cát thì sao?"

“Hệ cát đương nhiên cũng giống vậy, nếu như thanh kiếm này vào tay Diệp Bùi Thiên, chính là sự tồn tại vô địch." Văn Thành vẫn như cũ ở trạng thái hưng phấn, không có chú ý tới biểu tình của phó đoàn trưởng của bọn hắn có chút không thích hợp, "Thế nào? Vị khách kia có năng lực khống chế cát à?"

"A, không phải." Tân Tự Minh kịp phản ứng, "Chỉ là một thánh đồ hệ gió bình thường cấp sau, hiện đang có một đôi song đao."

Nói đến câu này, Tân Tự Minh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, thoáng qua liền mất,

"Mới cấp sáu? Thánh đồ cấp sau đi nơi nào tìm được bộ phận cơ thể ma vật cấp mười? Lão Tân, chúng ta thật sự cần giao đồ sao?" Văn Thành xoa xoa bàn tay, mắt sáng rực lên, chờ mong nhìn Tân Tự Minh.

Tân Tự Minh hiểu ý, đoàn đội của hắn đều không phải cái dạng chính nhân quân tử gì. Văn Thành lại có đam mê thu thập vũ khí, ngày thường rất ít chuyện có thể gây hứng thú cho hắn, chỉ đối với việc thu thập các thần binh gần như điên cuồng si mê. Chỉ cần hắn nhìn trúng vũ khí nào, bất luận là trộm hay là cưỡng đoạt, không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào, đều muốn ôm đống vũ khí đó, để hắn có thể tùy thời thưởng thức.

Ở một số phương diện, hắn cùng Tân Tự Minh có thể coi là cùng chung chí hướng, ở chung mười phần hòa hợp.

Đương nhiên không chỉ hắn, đối với Ma khí cấp mười, đối với bất luận một cường giả nào, đều là mang một loại mê hoặc,. Nhưng lần này, hắn lại do dự.

Hắn nhớ tới cô gái đứng trước di ảnh bia mộ Phong Thành Ngọc

Có tinh thần lực vô cùng nhạy cảm, suy nghĩ kỹ một chút, có thể xác định cảm giác mà cô gái kia mang tới vô cùng gần gũi.

Tay ôm bó hoa trắng, vác song đao, không khỏi có cảm giác quen thuộc thân thiết, dễ như trở bàn tay mà nói ra câu "Tin tưởng ngươi".

Song đao?

Không đúng, song đao!

Tân Tự Minh hai con ngươi trợn lớn, cố gắng nghĩ lại hình dáng của song đao

Mặc dù cặp hắc đao nhìn qua bình thường phổ thông mà không chút thu hút. Nhưng đáy lòng hắn vang gõ một tiếng chuông lớn, ở trong đầu oanh động.

Hắn đã từng tự tay thiết kế một đôi song đao màu xanh, giao cho Diệp Bùi Thiên. cấp mười, thần binh lợi khí, nhưng trong bất kì trận chiến đấu nào đều không thấy Diệp Bùi Thiên sử dụng.

Lúc ấy trong lòng của hắn cũng từng có nghi hoặc, giờ phút này hắn lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Diệp Bùi Thiên quen dùng binh khí căn bản không phải song đao, mà là trường kiếm.

Tân Tự Minh đột nhiên nhớ tới lúc ở Xuân Thành, đã từng thấy qua Sở Thiên Tầm, Giang Tiểu Kiệt nói cô là ân nhân cứu mạng của mình. Khi đó bên cạnh đi theo một nam nhân, vũ khí mà nam nhân kia mang theo. . .

Là một trường kiếm màu xanh lam Diệp Bùi Thiên sử dụng!

Văn Thành nhìn thấy vị đoàn trưởng trầm ổn cẩn thận xưa nay, đột nhiên giống như suy nghĩ ra cái gì đó, vỗ bàn một cái đứng dậy, miệng mở rộng, một bộ kinh ngạc

"Thế nào. Đoàn phó?"

"Lão Văn. Thanh kiếm này anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Chúng ta không thể lấy." Tân Tự Minh lắp bắp nói.

. . .

Đây đã từng là thời đại hoàng kim náo nhiệt. Bây giờ phần lớn người gia đình đều tan, vật tư thiếu thốn, sinh tồn gian nan. Đã không có khí lực ôn lại những ngày ấm áp náo nhiệt.

Năm nay là tân thành chủ Xuân Thành Giang Tiểu Kiệt tiền nhiệm năm thứ nhất, nếu ngay từ đầu, mọi người còn đối với vị thành chủ tuổi trẻ chăng có thể ổn định thế cục có thành kiến, trải qua đại chiến tiêu diệt ma chủng, ma vật cấp mười đột kích, cơ hồ tất cả mọi người đối với tân thành chủ dần chuyển hướng.

Dù sao ở thời đại này, một vị thủ hộ mạnh mà hữu lực, một người có thể trong đại nạn đứng lên lãnh đạo, cấp tốc được tất cả cư dân tiếp nhận.

Dù cho vị thành chủ này tuổi trẻ, nói chuyện không đâu, hành vi có chút không đáng tin cậy.Có thể thủ hộ an nguy một phương, đây mới là trọng yếu nhất.

Yến hội lần này cực kì long trọng, cơ hồ mời tất cả những người có máu mặt ở Xuân Thành tới.

Trong tiệc rượu, trải qua một lần thanh trừ một lượng lớn các đoàn hội ở Xuân Thành, bây giờ mọi người quen biết nhau, lẫn nhau giao lưu.

Các thánh đồ bỏ đi áo giáp,thay quần áo chỉnh tề sạch sẽ.

Bình thường mấy cô gái cũng giống như mấy tên đàn ông người đầy bụi đất, cũng khó được mặc váy áo, chỉnh sửa đầu tóc, trang điểm xinh đẹp.

Ăn uống linh đình, trong nháy mắt liền quên mất những ma vật du đãng ngoài tường thành, mọi người trầm mê trong đó, giống như về với những năm tháng thời hoàng kim

"Ài, mau nhìn nam nhân kia đi."

"Oa ờ, không tệ nha."

Lờ mờ trong ánh đèn, hai cô gái tụ tập chung một chỗ, thấp giọng nghị luận. Dáng người mỹ lệ, dị năng cường đại, tài phú dư dả.bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Ở ban công cách xa trốn ồn ào náo nhiệt, một thân ảnh thon dài dựa vào lan can, ngắm nhìn ánh đèn đuốc trong thành, đôi chân thẳng tắp, thân thể cường tráng, khí tức sạch sẽ mang một tia quạnh quẽ, không hợp với sự ồn ào náo nhiệt trong phòng. Ngược lại lại mang theo mị lực thu hút người khác

"Vì cái gì lại mang mặt nạ, không thấy rõ mặt. Bất quá lại mang lại cảm giác cấm dục." Cô gái khẽ cắn môi đỏ.

"Muốn nhìn mặt cái gì, nhìn eo cùng chân kia đi, vậy là đủ rồi. Còn có làn da kia, quả thực tốt là muốn phạm tội mà. Biết đây là ai không?"

"Chưa từng thấy qua, bên cạnh cũng không có bạn gái, chắc là một nhân vật không tầm thường. Muốn thử một lần hay không."

Bên này còn đang kích động, không nhẫn nại được mà bước nhanh bước chân tới

Trong tay cầm ly rượu, làn váy đỏ lớn mật đi qua bắt chuyện.

"A a a,con hồ ly kia lại đi lên trước." Một nữ nhân trong góc tức giận cắn khăn tay.

"Xong, lần này không đùa. Cái nữ nhân chết tiệt này" Một cô gái khác oán hận dậm chân.

Cô gái đi tới tên Ân Ngọc, cũng không có trẻ như những cô gái khác ở đây, nhưng dáng người bốc lửa, tác phong lớn mật, không chỉ là cường giả xếp hạng đầu ở Xuân Thành, mà tính cách cũng rất hào sảng. Trong thành người ngưỡng mộ vô số, luôn có người chủ động lấy lòng

Đương nhiên , bất kỳ chuyện gì cũng đều có ngoài ý muốn, đêm nay bị một tên không có danh tiếng gì từ chối. Nam nhân khí chất quạnh quẽ, người sống chớ tới gần giờ hiện ra biểu lộ càng thêm băng lãnh. Không chỉ không có lễ phép đánh gãy lời bắt chuyện, thậm chí còn dẫm vào mép váy khiến Ân Ngọc ngã sấp xuống,cứ vậy mà đi ngang qua.

"Ai nha, Ân Ngọc thất thủ?"

"Ha ha, tốt, tôi lần đầu tiên trông thấy Ân Ngọc chật vật như vậy."

"Hắn nhất định là đã có bạn gái, thật muốn nhìn xem cô ấy có bộ dáng thế nào, có khi cũng là nam nhân cũng nên, hì hì."

Đám người trong yến hội, không ai chú ý đên hai người đang đứng trong góc

Ngay cả thành chủ Giang Tiểu Kiệt cũng không nhịn được xã giao, chạy đến lầu hai nghỉ ngơi, lặng lẽ xuyên qua cửa nhìn về nơi hẻo lánh không đáng chú ý.

Đám người nào nhiệt không biết vị kia Nhân ma kia đnag nâng chén uống, không chút kiêng kỵ bị đám người kia đàm luận về đế vương Cát vàng cùng trận chiến kia.

"Thật sự là có chết cũng không nghĩ tới a. Lâm Phi chính là Diệp Bùi Thiên." Giang Tiểu Kiệt nhịn không được thốt lên một câu "Chị Thiên Tầm lá gan cũng quá lớn."

"Em lại không thấy giống như vậy." Dư Niệm ghé vào bên cạnh "Em cảm thấy Nhân ma kia mới là người bám theo chị Thiên Tầm

"Con nít như em thì biết cái gì, Diệp Bùi Thiên thế nhưng là nam nhân lãnh băng sao có thể như vậy. Hắn làm sao có thể. . ."

Câu nói còn chưa hết, trong đại sảnh, Sở Thiên Tầm mặc váy xuyên qua đám người, cười tươi như hoa dắt tay Diệp Bùi Thiên. Tại Giang Tiểu Kiệt trợn mắt hốc mồm

"Anh xem đi, em đã nói rồi. . ."

Dư Niệm đầu vừa nhô ra, liền bị Giang Tiểu Kiệt nhanh chóng che mắt kéo xuống.