Chương 69

"Được rồi, lấy mấy cái này." Diệp Bùi Thiên chọn lấy mấy quả lê đông lạnh, đem một viên ma chủng đưa cho ông lão bán hàng.

Ông lão giữa trời đông giá rét mặc áo bông cũ nát, mặt và tay gầy còm bị lạnh đến nứt da.

Trên sạp hàng có rất ít đồ, trừ mấy quả lê chính là một thùng nhỏ đựng mấy nhánh hoa mai. Hoa mai dùng để bán, nhưng đầu năm nay, người mua hoa cơ hồ không có, bất quá là có thêm cái có thể tăng thêm một chút thu nhập thôi.

"Nay cậu mở hàng cho lão, mong cậu thường xuyên đến chiếu cố việc buôn bán của lão." Ông ấy đưa cho Diệp Bùi Thiên mấy quả lê đã được sắp xếp cẩn thận để trọng hộp, lại đem nhánh hoa mai lớn nhất cho Diệp Bùi Thiên,

Diệp Bùi Thiên một tay ôm hộp, một tay ôm nhánh hoa, chậm rãi đi về bờ Sông Đen.

Hắn rất thích đi đường này, dọc theo hai bên sông có thể trông thấy một loạt quán trọ nhỏ cũ nát. Nơi đó chứa đựng đoạn hồi ức tốt đẹp nhất, là lúc hắn cùng Thiên Tầm mới quen, được Thiên Tầm ôm về đây, hồi tưởng lại đến cảnh tượng ấy cũng làm hắn đỏ mặt.

Bên đường có một nhà chế tác Ma khí, chủ cửa hàng thu một nhận một học viên nhỏ tuổi, khoảng chừng 10 tuổi, còn chưa đứng tới lò luyện khí. Giẫm lên một cái ghế nhỏ, đứngbên cạnh, đinh đinh đang đang cầm cái búa lớn, cẩn thận làm công việc cơ bản nhất cảu nghề rèn đúc

"Nghỉ ngơi một chút, Tiểu Truy, lúc sư phụ không ở đây, không cần liều mạng như vậy."

"Cảm ơn sư huynh , em muốn làm xong rồi nghỉ." Tiểu Truy vuốt mồ hôi trên trán, tay phải bởi vì qua thời gian dài dùng sức, đã run đến mức không nâng nổi búa, cậu đổi tay, bắt đầu đem một khối nhỏ cơ thể ma vật dùng dị năng hòa tan, tơ năng lượng mỏng dung nhậpvào cứ như vậy lặp đi lặp lại rèn đúc

Từ lúc cậu tới đây, đã lợi dụng phế liệu vứt bỏ mà luyện tập mấy chục lần, nhưng không hề cảm thấy buồn tẻ, vẫn như cũ cẩn thận mà làm.

"Ài, anh nói này Tiểu Truy, em hai ngày này sao vậy? Liều mạng như vậy làm cái gì? Trước kia em vẫn là tiểu lưu manh, thật nhìn không ra em là đứa liều mạng như vậy."

"Đúng đấy, mới ở cái tuổi này, đã cấp hai, phải biết thánh đồ hệ chế tạo, tối đa cũng chỉ tới được cấp bốn. Không biết em gấp cái gì." Một sư huynh mập mạp sư đi đến bên cạnh nói chuyện.

Thừa dịp sư phụ không ở đây, các sư huynh đều tranh thủ thời gian lười nhác

"Em đáp ứng một người bạn, muốn trở thành một người chế tạo chân chính. Đã đáp ứng người ta, phải làm được." Tiểu Truy động tác trong tay nước chảy mây trôi, thành thạo tự nhiên.

"Người bạn nào, sao bọn anh chưa thấy qua?"

"Em làm việc có lỗi với người ấy, bây giờ còn chưa dán đi gặp." Tiểu Truy ngắm nhìn Ma khí trong tay dần dần có hình dạng "Nhưng em biết, anh ấy đang ở gần đây. Một ngày nào đó, làm em trở thành người chế tạo tài giỏi, có tư cách làm vũ khí tốt nhất trên thế giới, em sẽ đi tìm anh ấy nói xin lỗi."

"Ờ,đứa trẻ này còn rất có cốt khí." Vị sư huỵnh mập mạp đưa tay xoa đầu của cậu.

"Muốn trở thành người chế tạo lợi hại nhất, còn muốn đẩy vị kia ở binh đoàn Kỳ Lân xuống, đoàn trưởng Tân Tự Minh có năng lực chế tạo bậc nhất, không biết đã tạo ra bao nhiêu Thần khí, " một vị sư huynh khác hưng phấn bắt đầu phổ cập tin tức, "Chuôi kiếm "Hàn Sương" của Giang thành chủ do Văn đại sư chế tạo, từ lúc có "Hàn Sương" Giang thành chủ thực lực tăng gấp bội a."

"Nói đến Hàn Sương, anh liền nhớ tới hai ngày trước trận chiến kia, mọi người có để ý hay không, vị kia ... Dĩ nhiên không có lấy một vũ khí tùy thân, cũng không có mặc áo giáp, trực tiếp đối chiến với ma vật cấp mời." Lúc vị sư huynh đề cập tới người đó, tận lực thấp giọng, cẩn thận từng li từng tí nói ba chữ Diệp Bùi Thiên.

"Xuỵt. Đừng đề cập tới cái tên đó, nghe nói hắn đang ẩn thân trong Xuân Thành. Trước đó không phải còn xuất hiện ở đầu nguồn suối Đen sao?"

Mấy vị sư huynh đều chính mắt thấy trận chiến ngoài cửa thành mấy ngày trước, Nhân ma Diệp Bùi Thiên một mình kháng trụ ma vật , khiến cho bọn họ vừa kính vừa sợ.

Giờ phút này vô ý mà đề cập tới cái tên đó, tất cả mọi người có chút thấp thỏm. Cẩn thận nhìn quanh một vòng, sợ người mang hung danh kia sẽ từ nơi hẻo lánh đột nhiên xuất hiện.

Trong căn nhà trò chuyện vui vẻ, không ai chú ý tới bên bờ suối cách đó không xa có một nam nhân trẻ tuổi, trong tay hắn ôm nhánh hoa mai thật dài,gió thổi làm nhánh hoa lắc lư, có thể trông thấy dưới lớp mặt nạ che mặt, khóe miệng xuất hiện một tia cười yếu ớt, nhu hòa mà bình tĩnh chậm rãi đi qua.

Diệp Bùi Thiên chậm rãi dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía hẻm nhỏ, "Ra đi, gặp mặt trực tiếp cho bớt việc."

Đợi một lát, trong ngõ nhỏ có một nam một nữ đi ra, cậu trai tuổi trẻ vênh váo hung hăng, chính là thành chủ Xuân Thành Giang Tiểu Kiệt. Mà cô gái đi theo bên cạnh cậu sau lưng mang cái lưỡi liềm lớn màu đỏ,Dư Niệm.

"Chị Thiên Tầm biết thân phận của anh à... Diệp Bùi Thiên." Giang Tiểu Kiệt nói.

Lúc cậu nói ra câu này vốn vẫn không thể xác định người trước mắt, Lâm Phi này có phải là đế vương cát vàng kia không.

Nhưng ngay khi nhìn thấy người nam nhân trước mắt trầm mặc, đầu óc đình trệ trong chốc lát rồi nhanh chóng xác nhận đáp án trong lòng mình.

"Ân, cô ấy biết." Nam nhân lạnh nhạt trả lời

Giang Tiểu Kiệt trong lòng hoàn toàn hỗn loạn, từ khi đoán được thân phận chân thật của Lâm Phi, cậu mang theo đội ngũ năng lực chiến đấu mạnh nhất ẩn núp quan sát hồi lâu, lại phát hiện người này cùng trong tưởng tượng hoàn toàn khác biệt, không chỉ có không có tính khí quái đản ngang ngược như trong lời đồn, Giang Tiểu Kiệt còn cảm nhận thấy sự ấm áp cùng lương thiện.

Đối với bên người yếu sẽ vô tình hay cố ý trợ giúp, có đôi khi Giang Tiểu Kiệt hoài nghi suy đoán của chính mình bất quá là hiểu lầm.

Lúc này tâm tình Giang Tiểu Kiệt mười phần mâu thuẫn, cảm thấy nếu muốn đuổi người trước mặt mang tai hoạ ngầm to lớn ra ngoài, nhưng lại bởi vì hai lần kề vai chiến đấu, tương hỗ cứu viện, không khỏi sinh ra lòng cảm kích đối với nam nhân này, thậm chí sinh ra một chút ý muốn muốn kết giao bằng hữu.

Giang Tiểu Kiệt còn đang do dự, Dư Niệm ở bên cạnh đã tiến lên, "Hoa Mai này thơm quá a, bẻ một nhánh cho tôi được không?"

Diệp Bùi Thiên đưa tay bẻ 1 nhánh mai đưa qua

Có lẽ là vì tuổi còn nhỏ, Dư Niệm cũng không sợ vị Nhân ma này, thậm chí đối với hắn tràn ngập hiếu kì,

"Anh Lâm Phi, em nghe qua chuyện của anh rồi, " Dư Niệm nói, " Nếu em cũng bị những kẻ kia hành hạ mình, em có thể cũng sẽ sinh ra ý niệm muốn trả thù toàn bộ thế giới. Vì cái gì mà vẫn còn tốt bụng như vậy? Đã cứu toàn thành chúng ta."

"Có thể là bởi vì tôi nhận được đóa hoa xinh đẹp từ tay của người khác?"

Diệp Bùi Thiên đưa ánh mắt cành hoa mai, cánh hoa phấn nộn trắng noãn nở rộ trong trời đông giá rét, hoa mai yếu ớt lướt qua ngón tay.

"Hoa?" Dư Niệm hiếu kì.

"Cái tôi lấy được, không chỉ là thống khổ, có một người, đem một loại hoa đẹp nhất trên thế giới đẹp nhất, đưa vào trong tay tôi. Để trong tay nắm giữ bông hoa xinh đẹp ấy, tự nhiên có thể tặng hương thơm cho cô."

Nếu trong tay cầm bụi gai, khó tránh khỏi mà cảm thấy đau xót, nhưng nếu trong tay cầm hoa tươi, liền học được cách tặng hoa và lan tỏa niềm vui tới những người khác.

Trong căn cứ binh đoàn Kỳ Lân

Một cô gái ôm bó cúc trắng, trầm mặc đứng trước một ngôi mộ, trên bia mộ là ảnh chụp lmột nam nhân nở nụ cười ấm áp.

Có rất ít người biết, nơi này chôn cất người sáng lập ra binh đoàn Kỳ Lân —— lúc tận thế mới bắt đầu bị tiểu nhân hãm hại, đoàn trưởng Phong Thành Ngọc.

Sở Thiên Tầm trầm mặc nhìn bia mộ nhìn gương mặt quen thuộc trên ảnh chụp. Ở thế giới khác, cô cùng Phong Thành Ngọc quen biết ở một nơi gọi là thị trấn Hồ Lô, trở thành bạn tốt, trợ giúp lẫn nhau đi qua một đoạn năm tháng rất dài.

Nhưng ở cái thế giới này, người bạn thân này ở nhiều năm trước sinh mệnh đã kết thúc tại nơi đáng lẽ họ bắt đầu quen biết, thị trấn Hồ Lô.

Vận mệnh khó lường, nhưng lại luôn mang theo một ít kỳ diệu trùng hợp, một đời kia lúc vừa rời đi thị trấn Hồ Lô không lâu Giang Tiểu Kiệt liền qua đời, bây giờ lại sống rất tốt

Sở Thiên Tầm thở dài một tiếng, lau đi một giọt nước mắt vô ý trượt xuống gương mặt, đặt hoa tươi trong tay ở trước mộ bia.

"Cô biết lão Phong?" Thanh âm nam nhân từ sau lưng vang lên.

Sở Thiên Tầm xoay người, nhìn thấy Tân Tự Minh đứng cách đó không xa

Tân Tự Minh sắc mặt khó coi, ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi.

"Đúng vậy, anh ấy là bằng hữu của tôi, tôi tới đây thăm anh ấy." Sở Thiên Tầm nói.

"Nói láo, tôi cùng lão Phong quen biết từ tiểu học, bằng hữu của hắn chả lẽ tôi không có quen biết."

Ánh mắt Tân Tự Minh híp lại, trong lòng đã bắt đầu phỏng đoán mục đích vì sao cô xuất hiện, có lẽ là cố ý muốn cùng hắn ngẫu nhiên gặp mặt

Sở Thiên Tầm biết Tân Tự Minh là một người như thế nào, người đàn ông này tâm tư kín đáo,đa nghi dễ nghi kỵ.

Nhưng Sở Thiên Tầm cũng không sợ, đối với vị người đã từng là bạn bè quá mức quen thuộc không hề sinh ra cảm giác sợ hãi, ở một cái thế giới khác, bọn họ cũng luôn hỗ trợ lẫn nhau chiến đấu

Sở Thiên Tầm bẻ ngón tay bắt đầu kể, "Tôi nghe Thành Ngọc nói qua, lúc học tiểu học bởi vì anh quá mức xinh đẹp, thường xuyên bị nam sinh trong lớp khi dễ. Mặc dù không có lên tiếng, ban đêm anh lại cùng hắn cùng đi trả thủ, hại hắn bị lão sư phạt cahyj hai mươi vòng sân. Cấp hai hai người bắt đầu trổ mã, được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh, thường xuyên nhận được thư tình, nhưng hoa khôi lớp bên viết bức thư đó cho anh ấy chứ không phải cho anh, chỉ vì việc ấy mà anh ấy đắc ý rất lâu. Cao trung hai người các anh..."

"Khụ, được rồi." Tân Tự Minh đánh gãy lời nói của cô, đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi, lộ ra biểu tình có chút co quắp "Hắn thậm chí ngay cả những chuyện này cũng kể ra, hai người quen biết nhau từ khi nào?"

Sở Thiên Tầm: "Tôi không cần thiết phải lừa anh, tôi xác thực quen biết Thành Ngọc. Nhưng lần này ngoại trừ tới viếng anh ấy, thì tôi có việc nghĩ muốn tìm anh hỗ trợ. Tôi muốn anh thiết kế vũ khí. Đương nhiên thù lao có thể tùy anh đưa ra."

Cô cởi một cái túi được bao cực kì chặt từ trên lưng xuống, để lộ ra một cánh tay màu trắng của ma vật.

"Đây là?" Tân Tự Minh tiến lên hai bước, cẩn thận nhìn, giật nảy cả mình, "Đây là từ ma vật cấp mười?"

"Đúng vậy, đây là cánh tay ma vật cấp mười mấy ngày trước xâm chiếm Xuân Thành. Tôi muốn ủy thác anh thiết kế một thanh kiếm thích hợp cho dị năng giả hệ Khống chế sử dụng."đồng thời Sở Thiên Tầm lấy ra một túi nhỏ ma chủng, đưa tới trước mắt Tân Tự Minh, "Đây là tiền đặt cọc, hi vọng có thể mời Văn đại sư người chế tạo bậc nhất Kỳ Lân đoàn chế tạo giúp cho."

"Đây chính là ma thân ma vật cấp mười, hiếm thấy trên đời. Cô có giá trị của nó không? Cô thật sự yên tâm cứ như vậy giao cho người của binh đoàn Kỳ Lân chế tác?"

Ánh mắt Tân Tự Minh từ sau kính lộ ra phản quang.Ý nghĩa thực tế của Kỳ Lân dong binh đoàn như thế nào, hắn chắc chắn biết rõ. Chỉ cần lợi ích, trở mặt vô tình, việc cưỡng đoạt như vậy không phải hắn chưa từng làm qua.

Cô gái trước mặt, lại cười thoải mái mà nói ra câu nói ngây thơ như vậy,

"Đương nhiên, tôi khẳng định tín nhiệm anh."

Đáng tiếc chính là, hắn nghe không được một câu oán thầm ở trong lòng Sở Thiên Tầm

Nếu như dám nuốt làm của riêng, tôi cũng chỉ có thể để người nào đó tự mình đến đòi. Hi vọng đến lúc đó không bị hù là tốt rồi.