Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 68

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những xúc tua màu đen xuôi theo mặt đất uốn lượn nhúc nhích, Phó Hoài Ngọc lui lại, muốn chạy ra khỏi phòng, cố gắng đẩy cửa ra, chạy ra ngoài phòng,ngây ngẩn cả người.

Bên ngoài phòng không có ai, không có tuyết trắng bao chùm lên phế tích, không có rừng rậm, cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh hoang vu cùng bầu trời lờ mờ. Trên mặt đất màu đen, lẻ loi trơ trọi chỉ có Phó Hoài Ngọc ở đó

Yên tĩnh không tiếng động gì, nhìn không thấy bất kỳ một sự sống nào.

"Tìm bọn họ sao? Đừng lo lắng, rất nhanh các người sẽ cùng một chỗ." A Hiểu lấy ra một cái máy tính bảng, màn hình bị nứt ra, dính máu, bất quá vẫn như cũ có thể sáng lên.

"Cái này làm sao mà ngươi lấy được, bọn họ đâu? Đến cùng ngươi là ai?" Phó Hoài Ngọc nhận ra cái máy tính bảng đó là đồ mà người thân cận bên cạnh cô ta luôn mang theo

A Hiểu đưa tay ấn mở màn hình, màn hình sáng lên, bắt đầu phát ra video trong phòng thí nghiệm

Trong đó có một đám người bị trói buộc, bị tiêm vào một loại chất lỏng màu đen. Người đó giãy dụa, phần lớn người đều tử vong, nhưng cũng có một số nhỏ bị loại chất lỏng đó tiêm vào thân thể bắt đầu biến dạng, xuất hiện hình thái Ma hóa, các bộ phận biến trên cơ thể hóa ma vật, nhưng vẫn như cũ duy trì thần chí.

Từng tiếng thống khổ kêu rên.

A Hiểu nắm chặt tay, trầm mặc nhìn màn hình, cặp mắt trên gương mặt xinh đẹp mở to, tựa hồ không có có một tia gợn sóng.

"Nhớ lại, cô sẽ biết tôi là ai." Phó Hoài Ngọc khinh miệt hừ một tiếng, từ trong trí nhớ nhớ ra nam nhân ở trước mắt, đã từng là một kẻ đáng thương dơ bẩn ở trong phòng thí nghiệm,

"Tưởng là ai, giả thần giả quỷ, nguyên lai bất quá là một phế phẩm. Đã may mắn không chết, còn không tìm nơi hẻo lánh trốn tránh, lại muốn cho người khác thấy khuôn mặt vừa già vừa xấu."

Cô ta rút ra một cái trường kiếm xinh đẹp lại tinh xảo bên hông, khảm ma chủng cao giao, chỉ vào người A Hiểu, "Lúc trước, ở trong phòng thí nghiệm khóc lóc, nằm rạp trên mặt đất đau khổ cầu xin, nhanh như vậy đã quên?"

Bên cạnh Phó Hoài Ngọc xuất hiện Triệu hoán thú trên thân dữ tợn to lớn, làm cho cô ta có thêm cảm giác an tâm an toàn. Đối phương bất quá chỉ có một người, cô ta cũng biết dị năng của người đàn ông này, cũng không phải là hệ chiến đấu cường đại

"Ta muốn để cho các ngươi biết" A Hiểu buông mi mắt, nhìn video đang phát ra từ màn hình, "Các người làm này, cho tới bây giờ không có áy náy sao?"

"Như ngươi xứng đáng để ta áy nay sao, toàn những kẻ như chuột cống chỉ uống nước cặn ăn đồ thừa, làm sao có thể lý giải quang huy của thần?" Phó Hoài Ngọc từ đáy lòng bật cười, hất cằm, "Chúng ta may mắn được Thần chọn trúng, tắm qua thần của thần mà hướng tới kỷ nguyên mới, đám rác rưởi các người,là đám nhân loại thấp kém phải bị đào thải, được bọn ta làm thí nghiệm là còn có giá trị lợi dụng, nên cảm thấy vinh hạnh."

Chung Ly Hiểu (A Hiểu) ngón tay cong lại, bỗng nhiên mở ra, xúc tua máu đen trên mặt đất hiện lên vọt thẳng về phía trước, rất nhanh bao trùm mặt đất đen nhánh, hướng về phía Phó Hoài Ngọc vây quanh

Dị năng của Phó Hoài Ngọc là triệu hoán, thuộc về hệ chiến đấu, cô ta có bảy con ma thú thuộc tính khác nhau, chiến đấu luôn thuận lợi.

Ngay lúc Triệu hoán thú nghe theo lệnh cô ta tiến hành công kích, che chở đột nhiên giống như bọt nước biến mất không thấy. Ma thú bên người biến mất, vùng đất rộng lớn màu đen

Phó Hoài Ngọc giật nảy mình, vô luận dùng toàn lực thi triển dị năng như thế nào, Triệu hoán thú đều không thể xuất hiện.

"Chuyện gì xảy ra?"

Cô ta quay người chạy trốn, đầu đầy mồ hôi gọi Triệu hoán thú, nhưng thế giới quỷ dị này vĩnh viễn yên tĩnh mà đáp lại.

Sóng biển màu đen mặt đất đồng dạng hở ra, liên tục đập vào người Phó Hoài Ngọc.

Ánh mắt đỏ như máu trên bầu trời đêm, chuyển động con ngươi to lớn, gắt gao từ trên cao nhìn xuống

Trong thế giới này, người nam nhân có mái tóc màu bạc kia tựa như người tái tạo thế giới, hắn thay đổi địa hình ngăn cản Phó Hoài Ngọc hành động

Bất luận Phó Hoài Ngọc chạy trốn như thế nào, thanh âm quỷ mị vẫn đột nhiên xuất hiện ngay phía sau.

Thẳng đến cuối tránh cũng không thể tránh, tứ phía bị hắc thủy trêu đùa, vây quanh ở, Phó Hoài Ngọc hoảng sợ, xúc tua dọc theo bắp chân bắt đầu trèo lên trên, trói buộc chặt thân thể của cô ta, che phủ gương mặt xinh đẹp, cuối cùng những xúc tua màu đen dưới ánh mắt sợ hãi tiến vào khoang miệng

Phó Hoài Ngọc ngã trên mặt đất, bóp lấy cổ của mình, mắt trợn lớn, bắt đầu thống khổ lăn lộn. Da thịt bắt đầu biến thành màu xanh, hai chân tựa hồ dinh dính cùng một chỗ, nước mắt chảy ra từ cổ họng phát ra âm thanh thống khổ cầu xin tha thứ.

A Hiểu ngồi trên mặt nhìn người đang giãy dụa kia, nở nụ cười yếu ớt, đôi mắtlại lạnh băng "Không tệ a, thế mà không có chết."

Ở trong cái không gian này, thời gian không biết trôi qua bao lâu.

Phó Hoài Ngọc mờ mịt tỉnh lại, thấy mình nằm trên một mảnh mặt đất ẩm ướt, toàn bộ thân đều ướt sũng

nhanh chóng quăng đi mê man đầu, vươn tay. Kinh dị phát hiện cả cánh tay đều biến thành màu nâu xanh quỷ dị,ngay cả móng tay cũng biến thành màu xanh đậm buồn nôn

Cô ta muốn đứng dậy, hai chân lại bất lực, cơ hồ không cảm giác được xương cốt bên dưới. Run rẩy thân thể, hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy hai chân của mình, phát ra một tiếng thét bén nhọn chói tai

Từ eo trở xuống, hai chân đã dính lại với nhau, biến thành một động vật lưỡng cư, ẩm ướt cộc cộc nằm trên mặt đất.

"Không, không thể nào." Phó Hoài Ngọc bò về phía trước, bi ai phát hiện mình bắt đầu vung vẩy cái đuôi phía dưới.

"Nhìn đi, thật sự là xinh đẹp, " A Hiểu ngồi ở trước mặt mặt cô ta nói.

Hắn đã mất đi dung mạo tuổi trẻ tuấn mỹ, giờ bề ngoài nhăn nheo tuổi già sức yếu,.

Thế giới hắc ám đã không còn, Tiểu Nghiên toàn thân lông vũ thu lại hai cánh màu đen yên lặng đứng ở sau lưng hắn.

Chung Ly Hiểu duỗi ra cánh tay khô gầy như que củi, nâng gương mặt của Phó Hoài Ngọc lên, "Bây giờ cô đã làm không thể trở về thân phận nhân loại , thậm chí cũng không thể trở thành một ma vật chân chính. Cô chỉ có thể bị người khác xem thường trốn trốn tránh tránh mà sống hết quãng đời còn lại."

Hắn cúi người nhìn xem Phó Hoài Ngọc, "Thế nào, nhân sinh có phải rất mỹ kì diệu phải không?"

Phó Hoài Ngọc nước mắt chảy một mặt, hàm răng run lẩy bẩy, nói không ra lời, "Không. . . tôi không muốn."

"Ân, ngươi không muốn? Thế nhưng lúc trước các người cũng như vậy mà áp đặt vận mệnh của kẻ khác!" ngón tay A Hiểu dùng sức, bóp mặt Phó Hoài Ngọc, gương mặt tràn đầy nếp nhăn run lên,

"Ta cũng đã từng hèn mọn cầu khẩn, thỉnh cầu các người bỏ qua? Nhưng có ai để tâm? Bây giờ ta để cô nhấm nháp một chút thống khổ khi đó."

Hắn dùng sức hất tay ra , "Lăn, cút xa một chút.Sống cái dáng vẻ mà các người khinh bỉ nhất đi, sống chui sống nhủi trong khe cống hèn mọn mà sống đi."

Phó Hoài Ngọc lảo đảo kéo cơ thể ướt sũng hướng về phía trước bò đi xa.

Tiểu Nghiên liếc qua phía đó, đưa mắt nhìn con kẻ cũng giống như mình biến thành quái vật đang bò đi.

Khuôn mặt bị lông vũ dày đặc màu đen bao phủ, chỉ lộ ra một ít ngũ quan trên mặt, dung mạo sạch sẽ thanh thuần kết hợp với một cơ thể bị lông vũ bóng loáng bao lấy, giống người mà không phải người.

"Cứ như vậy thả cô ta đi sao? Anh A Hiểu."

"Tiểu Nghiên, có đôi khi cái chết cũng không có đáng sợ, còn sống mới là tra tấn lớn nhất." Chung Ly Hiểu vỗ vỗ bả vai Tiểu Nghiên, "Bất quá em đừng sợ, anh sẽ đem thống khổ của chúng ta, trả lại trên người bọn họ, còn cho tất cả mọi người trên thế giới này."

Xuân Thành, sau khi khôi phục được một phần lại bắt đầu cuộc sống nhiệt náo.

Tuyết đọng trên đường, tiếng người bán hàng rong gào to, tiếng người cò kè mặc cả.

Cái lạnh của tháng chạp, nơi nơi đều bị đóng băng, thi công mười phần khó khăn. Nhưng tường thành không trọn vẹn lại không thể không nhanh chóng tu bổ.

Một khối gạch mấy trăm cân to lớn, trong lúc nhấc lên q, bởi vì dây thừng trượt, vmà rơi từ trên xuống, công nhân kinh hô một tiếng, trơ mắt nhìn khối đá từ cao rớt xuống giàn giáo, lăn về phía mọi người đang thi công

Ai ngờ khối đá một hai trăm cân đột nhiên dừng lại giữa không trung, chậm rãi từ từ đổi hướng. Cơ hồ không có người phát hiện, trong không trung có một sợi cát vàng nhàn nhạt, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã tiêu tán

Nhân viên thi công biết đây là có người có dị năng cao ra tay giúp đỡ, có thể đỡ khối đã từ trên cao rơi xuống, cũng không phải việc mà Thánh đồ bình thường có thể làm.

Bọn họ nhìn chung quanh tìm kiếm, muốn biểu đạt một chút lòng cảm kích của mình.

Nhưng cách đó không xa chợ phiên huyên náo, mọi người vẫn như cũ đi qua đi lại, tựa hồ không ai chú ý tới một cảnh tượng đầy nguy hiểm. Căn bản tìm không ra người đã giúp đỡ họ là ai.

Gần tường thành có một sạp trái cây nho nhỏ, một nam nhân mang mặt nạ màu bạc, xoay người bước đi, bất động thanh sắc rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »