Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy thánh đồ canh giữ ở trên tường thành giật mình nhìn qua chiến trường cách đó không xa.

Nơi đó cuồn cuộn cát vàng, lôi vân đầy trời, cuồng phong bạo tuyết. Thân thể ma vật tái nhợt khổng lồ trong cát bụi cùng bão tuyết lăn lộn xuất hiện.

Chấn động dưới chân bọn họ rung lên

Bọn họ cơ hồ không cách nào tưởng tượng tại trung tâm vòng xoáy là một loại gì tình huống gì.

Cho dù chiến trường hỗn loạn như vậy, thân ảnh màu đen vẫn như cũ chôn vùi ở đó, kia người tay cầm lấy thanh đao của Giang thành chủ, đứng ở phía trên, đối mặt với ma vật tái nhợt thể tích gấp trăm lần với mình không hề nao núng.

"Ông trời của ta ơi, người kia là ai? Xuân Thành chúng ta còn có đại lão sao? Không, trên thế giới này vậy mà có người mạnh như vậy ư?"

Một người vì quá giật mình, suýt nữa bổ nhào, may mắn được đồng bạn của hắn ởbên cạnh kéo lại, mới không té xuống.

"Đừng phát ngốc, tập trung vào. Trên thế giới này, có thể khống chế cát mạnh đến mức biếи ŧɦái này chỉ có một người, chẳng lẽ còn nghĩ không ra là ai?"

"Anh, anh là nói hắn là vị kia. . . đế vương cát vàng, Diệp Bùi Thiên? Thế nhưng hắn tại sao lại xuất hiện ở Xuân Thành chúng ta ? Còn giúp chúng ta đối kháng ma vật?"

"Ai biết được, bất kể nói thế nào, chí ít trước mắt xem ra là chuyện tốt, hiện tại chỉ hi vọng Nhân ma danh bất hư truyền."

Cuộc đối thoại không ngừng vang lên

"Nguyên lai Diệp Bùi Thiên mạnh như vậy a, đánh xa hay cận chiến đều tốt, trước đó lại có người dám có ý đồ với hắn a? Tôi cảm giác hắn chỉ cần động một ngón tay là có thể chơi chết tôi."

"Giang thành chủ cùng hắn phối hợp đến thật ăn ý. Chậc chậc, cao thủ chiến đấu thật sự không giống, ngày hôm nay xem như mở rộng tầm mắt. Chỉ là ma vật quá mạnh, may mắn có hai người đó, nếu không toàn thành chúng ta đều gặp nguy hiểm."

"Diệp Bùi Thiên còn rất đẹp trai nha, tôi còn tưởng rằng hắn ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng."

"Đừng nói mò, ai biết hắn giúp chúng ta vì mục đích gì, chúng ta vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Ma vật từ trong cát vàng bứt ra nhanh chóng thối lui, vô số dây leo màu trắng hướng về phía nó, lạnh nhạt mà nghiêm túc.

"Thật mạnh a, ta vẫn cho rằng nhân loại là một loại nhu nhược, căn bản không xứng trở thành đối thủ của ta. Bây giờ nhìn kỹ, ngược lại cũng không phải hoàn toàn đều như thế." Những cành cây mềm mại trong gió tuyết co vào, vây quanh thân thể của ma vật, gương mặt đẹp trai ôn hòa cười lên, "Ta có chưa nói với các ngươi, dị năng của ta là khống chế. Khống chế gió, khống chế nước, khống chế đá, còn có —— khống chế thế giới tinh thần."

Các chiến sĩ canh giữ ở trên tường thành, tiêu diệt hơn phân nửa đám chó đá, dần dần khống chế được thế cục. Bọn họ lúc này mới phát hiện, cách đó không xa trận chiến kinh thiên động không biết lúc nào đã yên tĩnh trở lại.

Gió tuyết đã ngừng, cát vàng bạo ngược đầy trời cũng không biết khi nào yên tĩnh trở lại. Phụ cận chiến trường, bị cảm giác quỷ dị bao trùm, nhìn không thấy động tĩnh gì.

"Chuyện gì xảy ra, thấy rõ động tĩnh trong đó không, lão Ngô?" Hàn Ngạo bất an hỏi.

"Thấy không rõ, cái gì cũng nhìn không thấy. Ma vật kia có năng lực khống chế tinh thần, hắn che giấu rất tốt." Tâm trạng Lão Ngô chìm xuống. Nếu như mất đi Giang Tiểu Kiệt cùng Diệp Bùi Thiên, lão hết sức rõ ràng, nhưng bọn họ không có ai có thể tham gia loại chiến đấu nguy hiểm này.

Cao Yến từ trên lầu thành chạy xuống tới thở hồng hộc, thật vất vả tìm được Sở Thiên Tầm, "Thiên Tầm, Lâm Phi đâu?Cậu ấy sao không ở bên cạnh em, vừa rồi chị còn trông thấy cậu ấy mà."

Cao Yến nhìn chung quanh, "Bên kia nổi sương mù, nghe đám người trên tường thành nói ma vật triển khai tinh thần lực công kích. Ma vật cũng mạnh tới mức quá biếи ŧɦái, có thể đem hòn đá biến thành ma vật có sinh mệnh, còn có thể vận dụng tinh thần lực công kích, cũng không Nhân ma kia cùng Giang thành chủ chống đỡ nổi hay không."

Sở Thiên Tầm không có trả lời cô ấy, chỉ là nhìn về phía sương mù xa xa sương mù trắng xóa.

Cao Yến biết Thiên Tầm đang khẩn trương. Nếu như trong sương trắng các đại lão xảy ra chuyện, các cô lập tức gặp phải tình trạng khó mà chống đỡ, cho nên chỉ có thể mong hai người họ hóa giải cục diện này.

"Nói đến cũng buồn cười a, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Diệp Bùi Thiên so với trong truyền thuyết càng mạnh hơn. Mặc dù hắn là một tên gϊếŧ người không chớp mứt, nhưng chị đã hai lần nợ nhân tình của hắn. Lần trước, em lấy máu hắn , cứu mạng chị, chị cũng coi là được hắn cứu một lần, có phải là…, Thiên Tầm?Này, Thiên Tầm?"

Sở Thiên Tầm đã không còn ở bên cạnh Cao Yến

Không người dám tới gần chiến trường, thì một cô gái mang theo song đao một đường chạy vội, tiến tới

Giang Tiểu Kiệt thu lại dị năng, chung quanh đã không có âm thanh, cũng không cảm giác được dị năng đang di động, sương trắng bao trùm, theo động tác của hắn chầm chậm lưu động. yên tĩnh mà quỷ dị.

Giang Tiểu Kiệt đưa tay không thấy được năm ngón tay trong sương mù cẩn thận từng li từng tí đi thẳng về phía trước, sương trắng dần dần loãng hơn, trước mắt bỗng sáng lên, khắp nơi ầm ĩ mà huyên náo hiện ra trước mặt. Nơi này là đạo quán chơi mạt chược, Giang Tiểu Kiệt từ nhỏ đã quen thuộc âm thanh chà mạt chược, chửi mắng, vui cười truyền vào trong tai của hắn.

Một cục đờm khạc nhổ trên mặt đất ngay chân hắn, tiếp đó là âm thanh quát mắng, "Ranh con cút đi,đừng có vòng vòng quanh người lão tử, kéo hết vận may của Lão tử."

"Thua liền trách lên đầu đứa nhỏ? Tiểu Kiệt cháu đừng để ý hắn, qua đây dì Trần cho con kẹo đường ăn." Một a di thoa son môi hướng về phía hắn vẫy gọi.

Giang Tiểu Kiệt bất động thanh sắc nhìn những bóng người quen thuộc, quen thuộc mà đi xuyên qua đi.

"Ảo giác? Dĩ nhiên tôi chiêu này, tiểu gia sẽ sợ ngươi sao?"

Hắn tiếp tục đi về phía trước đi, rất nhanh dừng bước. Trước mắt là một màn hắn không muốn nhớ lại nhất trong cuộc đời

"Lão Giang, cậu tới rồi à." Thanh âm của một nam nhân.

Cho dù là tại trong ảo giác, người cha say mê chơi mạt chược cũng không có quay mặt lại, mà chỉ nhét ít tiền lẻ nhét cho hắn, "Đi đi, tìm mẹ đi, đừng phiền tao."

Giang Tiểu Kiệt nắm lấy nắm tiền lẻ, trầm mặc mà nhìn một màn này trước mắt, trong lòng biết đây chính là thời khắc cuối cùng.

Rất nhanh một người khách nhân trong quán mạt chược bị Ma hóa, cắn một phát mất nửa gương mặt của người ngồi bên cạnh. Toàn bộ căn phòng lập tức hỗn loạn.

Từ trước cho tới bây giờ đối với hắn có một người cha không quan tâm, ngay thời khắc nhân sinh cuối cùng, giống như đã thức tỉnh tình thương cả một đời người của cha, lôi kéo hắn liều mạng từ chen chúc trong đám người mà gạt ra một con đường, nâng người của hắn đem đẩy qua cửa sổ chật hẹp ra ngoài. Giang Tiểu Kiệt từ cửa sổ rơi xuống, quay đầu nhìn lên, vừa vặn trông thấy tay dính đầy máu cùng khuôn mặt hoảng sợ cuả cha ghé vào bệ cửa sổ, bị sau lưng ma vật kéo đi, chỉ để năm dấu ngón tay màu đỏ của vết máu.

Giang Tiểu Kiệt siết chặt nắm đấm.

"Đoàn trưởng, đoàn trưởng, nhanh tỉnh lại đi!"

Huyễn cảnh biến mất, một gương mặt mang theo nét lo lắng đánh thức hắn, Giang Tiểu Kiệt giật mình một cái, về tới thế giới hiện thực.

"Tôi hôn mê bao lâu rồi? Tình hình chiến đấu thế nào?"

Trời đông giá rét, bên cạnh tĩnh mịch đến đáng sợ.

Một mặt đầy máu, toàn thân trọng thương, mặt bi thương nhìn hắn, "Anh Tiểu Kiệt, không có, tất cả mọi người... Xuân Thành bị hủy hoại toàn bộ rồi."

Giang Tiểu Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện mình đứng trong núi thây biển máu, từng gương mặt hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn chết không nhắm mắt nằm ngã trong vũng máu. Đầu Diệp Bùi Thiên cách cơ thể cách đó không xa, trong tay gắt gao nắm chặt chuôi đao tàn khuyết không còn nguyên vẹn.

Hắn ngây ngốc nhìn, trên cổng Xuân Thành, Hàn Ngạo cùng đám người Diêu Tiêm Tiêm bị trên treo lên, thi thể, máu tươi giống nước sông chảy xuôi. Toàn bộ Xuân Thành sớm đã lâm vào biển máu. Khói lửa nổi lên bốn phía, quỷ khóc sói gào, ma vật ở nhân gian tàn phá bừa bãi, nơi lúc trước phồn hoa đã không còn, chỉ lưu lại một cái Địa Ngục nhân gian .

"Không, không có khả năng." Giang Tiểu Kiệt hốc mắt đỏ lên, khó mà tiếp nhận sự việc này

. . .

Diệp Bùi Thiên tại trong sương mù dày đặc đi qua thế giới này đến cái khác, cuối cùng trong sương trắng tán loạn, trước mặt vẫn là con ma vật kia, mang gương mặt tinh xảo của con người, thân mang quần áo lộng lẫy, mái tóc xinh đẹp dài màu trắng, ung dung ngồi trên một cái ghế chờ hắn.

"Không tệ, không tệ." Hựu Dư (tên của ma vật lần này- Hựu Dư đã giới thiệu tên với Tiểu Giang ở chương trước nha) vỗ tay một cái, "Đúng là nhân loại có thân thể cường đại, tinh thần lực cũng kiên cường như thế. Không thể rung chuyển nội tâm của ngươi."

"Không giống vị thành chủ này, tuổi còn rất trẻ, còn kém ngươi rất rất xa." Hắn động ngón tay, trong làn sương ảo ảnh hiện ra, bộ dáng của Giang Tiểu Kiệt, Giang Tiểu Kiệt mặt đầy nước mắt, hai mắt vô thần, ngây ngốc quỳ trên đất, tựa hồ nhìn không thấy ai, cũng không nghe thấy thanh âm xung quanh gì.

Diệp Bùi Thiên trầm mặc hướng về phía Hựu Dư giơ đao trong tay, mùa đông rất lạnh, đao trong tay của hắn so băng tuyết lạnh hơn.

"Ai nha. Khí thế hùng hổ nha. Bất quá khi ngươi trông thấy cái này, không biết còn có thể trấn định không?" Hựu Dư từ dưới ghế lấy ra một cái đầu người đẫm máu, người sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, là Sở Thiên Tầm!

"Thiên Tầm? Không có khả năng, ngươi gạt ta!" Nếu như một khắc trước Diệp Bùi Thiên vẫn còn lạnh băng, giờ khắc này hắn đã hóa thành núi lửa sắp phun trào.

Khuôn mặt xinh đẹp của ma vật liền cười, liền mang nghi vấn trong lòng Diệp Bùi Thiên giải thích.

"sao lại phải gạt ngươi chứ? Các ngươi bị ta vây ở chỗ này, không ai có dám đi vào cứu, chỉ có cô ta không quan tâm thế sự gì mà chui vào." Hựu Dư giơ cái đầu lên, đối mặt với cái đầu đó, "Chậc chậc, thật là một nữ nhân không biết tự lượng sức mình."

"Không, không có khả năng!" Tiếng gào thét vang lên,

Ánh đao màu bạc điên cuồng từ không trung đánh xuống. Thân ảnh ma vật nhoáng một cái, liền biến mất không thấy gì nữa, trên mặt đất có một thi thể không có đầu, thi thể kia trên tay còn nắm thật chặt một đôi trường đao màu đen.

"Để ta cho ngươi biết, mạng sống có dài hay không đều là do cô ta nguyện ý lựa chọn nha."

Thanh âm mang theo từ tính trong không khí phiêu đãng, câu này Sở Thiên Tầm trước đây không lâu mới vừa nói với Diệp Bùi Thiên, chỉ một câu nói đã đánh Diệp Bùi Thiên thành rơm rạ.

. . .

"Ha ha, thật đúng là không dễ dàng a." thân ảnh Hựu Dư xuất hiện trong thế giới hiện thực, thỏa mãn mà phân tán đi một vòng sương trắng trước mắt, đi dạo, tản bộ, nhéo nhéo mặt Giang Tiểu Kiệt, lại sờ lên mặt Diệp Bùi Thiên, "Không ngờ rằng còn có nhân loại khó chơi như vậy, rõ ràng cấp bậc không cao, liền hao phí của ta nhiều tinh lực như vậy."

"Dừng tay, không cho phép ngươi đυ.ng vào bọn họ." Một thanh âm từ phía sau hắn vang lên.

Hựu Dư xoay người, là nữ nhân hắn vừa mới gặp trong trí nhớ của Diệp Bùi Thiên, tay cầm song đao màu đen, từ trong sương mù dày đặc đi ra.

"Diệp Bùi Thiên, Giang Tiểu Kiệt, hai người tỉnh lại đi!" Cô mở miệng liền muốn lay tỉnh Diệp Bùi Thiên cùng Giang Tiểu Kiệt đang lâm vào huyễn cảnh không thể tự kềm chế .

"Buồn cười, ngươi lúc này mới mấy cấp? Cũng dám xông vào thế giới tinh thần của ta?" Hựu Dư gảy nhẹ ngón tay, sương trắng xuất hiện, đem nữ nhân trước mắt bao phủ. Lấy cấp độ của nữ nhân này hẳn không có trải qua rèn luyện tinh thần lực, rất nhanh sẽ hãm sâu bên trong huyễn cảnh, vĩnh viễn không cách nào tự chủ tránh thoát.

Hắn không chút để ý Sở Thiên Tầm, chuẩn bị mang theo hai chiến lợi phẩm rời đi.

Ngay tại lúc hắn quay người, trong sương mù dày đặc xuất hiện một đạo ánh đao màu đen, khoảng cách này thực sự quá gần, Hựu Dư không có chuẩn bị chỉ có thể né qua một bên bảo vệ điểm yếu trên người, hắc đao kia nhìn qua không có chút nào thu hút, ánh đao lướt qua bờ vai của hắn, lại có thể dễ như trở bàn tay cắt qua da thịt cứng rắn vô cùng của hắn.

Hựu Dư mắt lộ ra kinh ngạc, trơ mắt nhìn cánh tay của mình bị chặt đứt, cả cánh tay đứt đoạn trên mặt đất!

Thân là ma vật Hựu Dư giận tím mặt, vung tay lên quăng Sở Thiên Tầm xuống đất.

"Không có khả năng, kẻ yếu như ngươi, làm sao có thể không bị tinh thần lực của ta ảnh hưởng?"

Tròng mắt Hựu Dư chuyển hóa thành màu trắng, gắt gao nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt, thăm dò,

"Kỳ quái, ngươi rõ ràng mới là cấp sáu mà thôi, nhưng tinh thần của ngươi vì sao lại giống như đã trải qua vô số lần thiên chuy bách luyện?"

Một cánh tay hóa vô số thanh gỗ đầu bén nhọn, xoay tròn đâm vào Sở Thiên Tầm, "Bất kể như thế nào, đã là thứ ta muốn có thì ngươi đừng hòng ngăn cản ,vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi."

Một thanh đao ngân bạch lướt nhanh qua chặt đứt đám cọc gỗ đang bay tới, Diệp Bùi Thiên đột nhiên xuất hiện nửa quỳ trước người Sở Thiên Tầm, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao chặn công kích của ma vật.

Đám người đứng trên tường thành quan sát rất nhanh bất an trong ánh mắt liền giảm bớt, trong sương mù dày đặc yên lặng hồi lâu lại lần nữa truyền ra tiếng động, cát vàng ngưng tụ thành cự long xuất hiên, trong sương trắng lúc ẩn lúc hiện.

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"

Từ khi Sở Thiên Tầm xông vào, Cao Yến lo lắng hít thở không thông, giờ khắc này rốt cuộc không quan tâm bắt đầu cổ động, "Diệp Bùi Thiên cố lên! Cố lên đánh chết con ma vật kia!"

"Cố lên! Cố lên a Diệp Bùi Thiên!"

"Cố lên, đế vương cát vàng, đánh chết con ma vật!"

Đám người bắt đầu nhịn không được phụ họa, lúc mới bắt đầu còn lác đác lưa thưa, dần dần kéo theo cả đám đông.

Chiến đấu từng chút từng chút hướng ra phía ngoài chếch đi theo hướng cự long mà di chuyển, dần dần rời xa Xuân Thành cấp tốc thay đổi vị trí.

Trên tường thành Thánh đồ hệ chữa trị nhanh chóng chạy xuống, cứu hộ mọi người.

Cao Yến tìm thấy Sở Thiên Tầm, cuống quít đỡ cô dậy, "bà nội của tôi ơi, em đây là làm cái chuyện gì? Cấp bậc của em thế nào còn không rõ hay sao mà đi vào đó? Hù chết chị rồi."

Viên Mạn cũng chạy tới, thi triển dị năng chữa thương cho Sở Thiên Tầm "Thiên Tầm, chị bị thương rất nặng, chớ lộn xộn."

Sở Thiên Tầm ho ra một ngụm máu lớn, cấp bậc chênh lệch quá lớn, ma vật chỉ tiện tay một kích, thiếu chút nữa muốn cái mạng nhỏ của cô. Nhưng cô rốt cục phát giác, tinh thần lực của mình siêu việt cường đại, thậm chí đã đạt tới cùng cấp bậc của ma vật đó.

Cô giãy dụa cầm lấy cánh tay ma vật bị cô chặt đứt, đây là cánh tay ma vật cao giai, là cô tự tay chặt xuống, trở về liền đem nó gia công thành đao, đợi Bùi Thiên trở về liền có thể đưa cho hắn.

Sở Thiên Tầm cao hứng, thân thể bị thương nặng như vậy tựa hồ bị cảm giác hưng phấn làm giảm bớt không ít.

"Giang thành chủ, Giang thành chủ." Hàn Ngạo phá vỡ huyễn cảnh bên trong Giang Tiểu Kiệt.

Giang Tiểu Kiệt đột nhiên mở mắt ra, từ dưới đất nhảy lên một cái,

A Uy, Hàn Ngạo, Sở Thiên Tầm. . .

Mọi người đều còn sống,

Xuân Thành không có phá, xung quanh vây quanh hắn đều là chiến hữu vẫn đang sống sờ sờ

Nhanh chóng nhận lấy chữa trị, mặc dù thân chịu trọng thương, nhưng vẫn giữ được một cái mạng nhỏ.

"Diệp Bùi Thiên đâu?" Giang Tiểu Kiệt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, thở phì phò hỏi.

"Hắn một mình dẫn ma vật rời đi, không nhất định có thể đánh bại quái vật kia, chúng ta có nên đi xem xét tình hình bên đó?" Hàn Ngạo nói tình huống hiện tại.

. . .

Cách xa Xuân Thành trong một chỗ rừng cây. Hait hánh đồ vừa mới săn ma trở về , xuyên ra rừng rậm, đột nhiên phát hiện cảnh vật trước mắt khác nhau rất lớn.

Tuyết trắng mênh mang trên mặt đất, bây giờ khắp nơi đều là cát vàng, một nam nhân vết thương chằng chịt không nhúc nhích nằm ở đó.

Hai thánh đồ chạy tới,

"Cái này. . . Đây là?"

"Diệp, Diệp. . . Nhân ma Diệp Bùi Thiên?"

Hai người nhận ra khuôn mặt bị dán lệnh truy nã. Bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau mấy bước, xác định Diệp Bùi Thiên thương thế quá nặng, đã mất đi năng lực hành động, hai người mới cẩn thận từng li từng tí tới gần.

Nam nhân nằm trong vũng máu hơi mở mắt ra,con mắt chuyển qua nhìn bọn họ một chút, vẫn như cũ không nhúc nhích nằm đó.

Lần này hai người rốt cuộc biết vị là Đế vương cát vàng đại danh đỉnh đỉnh, bây giờ trọng thương, trước mắt gϊếŧ bọn họ là không thể, thế là yên tâm.

"Đại ca, làm sao bây giờ? Đây chính là Diệp Bùi Thiên, chỉ sợ hắn chẳng mấy chốc sẽ khôi phục, đến lúc đó huynh đệ chúng ta không phải là đối thủ của hắn." Một người trong đó nói.

Một người khác thô lỗ bắt lấy tóc Diệp Bùi Thiên, đem mặt của hắn nâng lên, cẩn thận xác nhận, cười ha ha,

"Sợ cái gì. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Anh có biết người đàn ông đáng tiền bao nhiêu không? Trên người hắn dù là một giọt máu đều đáng giá ngàn vàng. Chỉ cần chúng ta lặng lẽ cầm tù hắn, mỗi ngày. . ." Tên kia một tay nhấc Diệp Bùi Thiên, một tay làm động tác cắt chém, "Ma chủng sẽ liên tục không ngừng vào trong tay chúng ta, ha ha ha."

Một thanh âm lành lạnh từ đỉnh đầu bọn họ vang lên, "Đem tay bẩn thỉu của mấy người lấy ra."

Hai nam nhân ngẩng đầu một cái, nhìn thấy vị thành chủ tuổi trẻ Xuân Thành Giang Tiểu Kiệt một mặt nộ khí đứng ở trước mắt.

Đây cũng không phải là người bọn họ có thể trêu chọc

Hai người vội vàng buông tay, lui về phía sau hai bước, không có cam lòng nhấc tay ra hiệu mình có thể đem Thánh huyết nhường lại.

Giang Tiểu Kiệt giơ cánh tay lên,Băng Lăng to lớn trong nháy mắt đóng băng hai tên đó.

"Thành chủ. . . Tha mạng, chúng tôi bất quá là nghĩ vì dân trừ hại. . ."

Lắp bắp giãy dụa cầu xin tha thứ còn chưa nói xong, Giang Tiểu Kiệt thu lại, hai tên kia bị Băng Lăng đông kết vỡ vụn đầy đất.

Giang Tiểu Kiệt quay đầu, nhìn Diệp Bùi Thiên nằm dưới đất, Diệp Bùi Thiên cũng bình tĩnh liếc cậu một cái, tựa hồ không quan tâm cậu sẽ làm gì mình.

Lúc này Diệp Bùi Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu

Câu nói muốn vì dân trừ hại, không sai, cơ hồ tất cả mọi người đều có ý niệm như vậy, Diệp Bùi Thiên chính là một kẻ địch của toàn nhân loại. Nhưng Giang Tiểu Kiệt, dĩ nhiên không chỉ vì cái danh xưng ấy mà sợ hãi bởi cậu đã từng được người đó cứu qua. Giang Tiểu Kiệt giờ phút này trong lòng cực kì ảo não.

Diệp Bùi Thiên nhẹ ho nhẹ một tiếng, phun ra máu đen.

Giang Tiểu Kiệt hung hăng dậm chân một cái, cúi người cõng Nhân ma, co cẳng chạy về Xuân Thành

« Chương TrướcChương Tiếp »