Chương 64

Sáng sớm, Sở Thiên Tầm cùng Cao Yến mang theo thùng nước ra giếng xách nước.

Một thiếu niên thân hình cao lớn, tính cách cởi mở sớm chờ ở đó, trông thấy Cao Yến tới, ân cần mà tiến lên muốn giúp đỡ.

Cao Yến lễ phép cự tuyệt mà xa cách.

Người này Sở Thiên Tầm biết, dung mạo đoan chính cấp bậc không thấp, vẫn là một phó đoàn trong binh đoàn, tính cách hiền lành, không có truyền ra lời đồn gì về cách hàng xử hàng ngày.

Chàng thanh niên trẻ tuổi đã đứng đây nhiều ngày, ngày hôm nay vẫn như cũ đứng đây đợi, một mặt thất vọng quay trở về.

Cao Yến là một cô gái rất được nam nhân thích, nhưng có thể vừa mắt cô ấy lại không nhiều.

"Điều kiện không tệ, sao chướng mắt người ta vậy?" Sở Thiên Tầm nhìn qua bóng lưng ủ rũ rời đi, đυ.ng đυ.ng cánh tay Cao Yến.

"Điều kiện không tệ có làm được cái gì, chị đối với hắn vẫn thiếu một chút cảm giác."

"Cái cảm giác gì?"

"Lúc em ở cùng với Lâm Phi, đầu óc em nghĩ cái gì?" Cao Yến nheo mắt nhìn Sở Thiên Tầm, "Có phải là nghĩ đến việc muốn đuổi hết mấy người xung quanh đi, chỉ cùng hắn, hai người ở trong phòng mỗi giờ mỗi khắc đều muốn cùng một chỗ?"

"Nào có?" Sở Thiên Tầm cười.

"Cái này không có gì, yêu thì yêu, chỉ là không muốn yêu thôi." Năng lực tăng lên, Cao Yến có thể hoàn toàn tự chủ cuộc sống được thoải mái, "Chúng ta có thể không cần ỷ lại nam nhân mà sống, cho nên muốn chọn một nam nhân có thể làm cho mình động tâm"

Sở Thiên Tầm liền hắc hắc.

Cao Yến chế nhạo cô: "Bình thường đều là vị kia nhà em dậy múc nước, ngày hôm nay làm sao lại tự giác như thế, có phải là buổi tối hôm qua lại bị em khi dễ?"

Cho dù da mặt dày, nhớ tới đêm qua hoạt sắc sinh hương, Sở Thiên Tầm cũng không nhìn được mặt đỏ tai hồng.

Cao Yến xích lại gần bên cạnh cô, thấp giọng trêu chọc: "Lâm Phi tính tình mềm mại như vậy, em cũng chớ quá mức. Thật ra chị đều nghe thấy hết."

Sở Thiên Tầm bưng kín mặt, cũng không biết tại sao, nam nhân kia cái gd cũng sợ không làm, khóe mắt ướŧ áŧ, có chút thở dốc nằm ở nơi đó

Giống điểm bắt lửa, làm cho cô muốn thu cũng thu tay lại được, đến cuối cùng vẫn là quá phận một chút.

Trong phòng mờ mờ, Diệp Bùi Thiên ngồi dậy, sắc trời mới hơi sáng, người bên cạnh đã rời đi.

Trên mặt bàn một chén trà nóng đang bốc khói, từng đoá hoa cúc bị ngâm nước nóng mà nở ra, cùng mấy hạt cẩu kỷ đỏ tươi.

Diệp Bùi Thiên xốc lên đệm chăn đứng lên, bưng lên cái chén ấm áp nhấp một hớp nhỏ, trà hoa cúc có một chút đường phèn, mang theo vị ngọt, là hương vị hắn thích nhất.

Bên cạnh còn bày biện nửa cái bánh kem ngày hôm qua chưa kịp ăn, bên dưới đĩa có một tờ giấy nhỏ,

"Tỉnh ngủ thì nhớ ăn bữa sáng, em đi chuẩn bị nước."

Trên tờ giấy còn vẽ một trái tim nhỏ.

Diệp Bùi Thiên bưng chén nước, nhìn dòng chữ kia mà tràn đầy vui vẻ, suy nghĩ lại bay về những năm tháng hắc ám.

Khoảng không hoang vu, một thân ảnh bị cô lập; hoang vu dưới đêm trăng, gϊếŧ người như ma quỷ; cảm giác lạnh băng trong phòng thí nghiệm, mặc người chém gϊếŧ...

Hắn đã vượt qua đoạn thời gian đó, đạt được niềm hạnh phúc như vậy.

Nước trà ngọt, bánh kem cũng ngọt, sinh hoạt như thế này cũng rất ngọt, mềm hoá xóa đi những đau đớn trước kia, an ủi một thân chằng chịt vết thương.

Các cô gái múc nước trở về thanh âm hi hi ha ha từ ngoài cửa sổ truyền đến, Diệp Bùi Thiên đẩy cửa sổ thò đầu ra, vừa vặn thấy người kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc trông thấy hắn lập tức nở nụ cười, cười vui sướиɠ, cao hứng hướng phía hẵn phất tay.

Tại một khu rừng rậm nguyên thuỷ

Tn cây to lớn che khuất bầu trời, gốc cây thô to quay quanh bốn phía. thảm thực vật ẩm ướt lại um tùm, có một tòa lâu đài dùng dung nham núi lửa dựng lên

Phó Hoài Ngọc mang theo một người đi cùng, cẩn thận từng li từng tí sờ đại môn lâu đài, đi vào một gian mái vòm cao rộng, đại sảnh trang trí lộng lẫy. ,

Cột đá cùng trên mặt tường khảm nạm lấy đủ loại bảo thạch lộng lẫy,thủy tinh, ngọc lục phát ra hào quang năm màu, lộ ra một cảm giác cổ kính

"Nhân loại, thật sự là hiếm thấy, tự động đưa tới cửa làm lương thực sao?"

Trong đại sảnh vang lên tiếng nói mang theo từ tính đặc biệt mà vang lên, một thân thể tái nhợt bên cạnh lò sưởi trong góc tường đang trượt xuống. Thân thể của nó màu trắng cùng với mấy cành cây khô cấu thành, nhưng có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của nhân loại, ngũ quan lập thể, mắt thâm thúy, tóc dài màu ngân bạch mềm mại mà rối tung.

Hắn mở miệng lúc nói chuyện, ánh mắt ôn nhu như vậy, giống như một vị người biết quan tâm săn sóc, nhưng cánh tay màu xám lấy tốc độ mắt thường khó bắt trong nháy mắt duỗi dài, hướng về phía tim của Phó Hoài Ngọccùng người đi bên cạnh. Lúc cánh tay đó thu lại, trên ngón tay vừa nhọn vừa dài đã đẫm máu

Môi của con ma vật tái nhợt, thỏa mãn nuốt vào thức ăn của mình, đầu lưỡi còn liếʍ ngón tay dính máu màu đỏ

Cho dù Phó Hoài Ngọc là thánh đồ Cao giai, đối mặt với cảnh tượng như vậy, bị áp lực vô hình đè xuống, đều sâu thẳm trong nội tâm cảm thấy một trận sợ hãi theo bản năng.

"Không, đừng gϊếŧ tôi” Phó Hoài Ngọc phát hiện thanh âm của mình đang run rẩy, run rẩy nâng cái bình trong tay…, mở ra cái nắp, "Tôi là cố ý đem cái này tới hiến dâng cho ngài."

Ma vật đang trèo ở trên tường chậm rãi duỗi ra cánh tay như cành khô, ngón tay vừa nhọn vừa dài cắm vào bên trong cái bình Phó Hoài Ngọc đưa ra, dính chất lỏng bên trong, bỏ vào trong miệng mình nếm nếm.

"Ồ?" Hắn phát ra một tiếng thở thỏa mãn, "Cam lộ bình thường đã là món ăn ngon. Đây là huyết nhục có thể mang cho lực lượng khổng lồ đến cho ta? Thật là hiếm thấy, còn cao cấp như thế, thật sự là khó được."

Thân hình quỷ dị trên vách tường cao mấy mét biến mất không thấy gì nữa, bỗng xuất hiện trước mặt Phó Hoài Ngọc là một nam tử trẻ tuổi thân mang lễ phục phức tạp, tuấn mỹ nhã nhặn.

"Nữ sĩ xinh đẹp, mời nói cho ta biết huyết nhục đó đang ở nơi nào." Hắn tựa hồ đang bắt chước cách nói chuyện của con người, thậm chí còn tao nhã lễ phép khom người chào.

Chỉ là loại kia giọng điệu cùng động tác mang theo một loại cảm giác đột ngột không hài hòa, như mấy nhân vật được miêu tả trong truyện chứ không phải trong hiện thực là người sống sờ sờ.

"Tôi... Tôi biết hắn ở đâu, tôi có thể dẫn ngài đi tới căn cứ của hắn." Phó Hoài Ngọc cẩn thận từng li từng tí nói.

"Thật cảm kích khôn cùng. Ta có thể hỏi một chút mục đích cô làm như vậy là vì cái gì không?"

"Huyết nhục của hắn lấy không bao giờ hết, tôi... Tôi hi vọng lúc ngàu có thể bắt lấy hắn, có thể cùng chúng tôi chia sẻ, dù là chỉ có một bộ phận cũng được."

Ma vật hóa hình người kia tựa hồ nghe được chuyện thú vị, sờ lên mái tóc ngân bạch của mình, cúi người phát ra tiếng cười vui vẻ.

"Ha ha ha, thật sự là một loại sinh vật thú vị. Vì thực hiện mục đích của mình, đối phó với chính đồng loại của mình. Không sợ hãi mà dám tới đây hợp tác với ta để bắt hắn làm thức ăn." Hắn sửa sang ống tay áo, đi ra ngoài, "Dẫn đường đi, ta thật muốn nhìn một chút, nhân loại các ngươi còn có thể làm ra chuyện thú vị gì."

Phụ cận Xuân Thành, Giang Tiểu Kiệt mang đội săn ma trở về.

Trong khu hoang phế bỗng xuất hiện đạo quang, vang lên tiếng ma vật gào thét trầm thấp.

"Ma vật cấp bảy, lão Đại, muốn đến xem không?"

Các đội viên đều cảm thấy hứng thú. Cho dù đối bọn họ là một tiểu đội mạnh, khiêu chiến ma vật cấp bảy cũng coi như thách thức sự chiến đấu. Dù sao trừ Giang Tiểu Kiệt là thánh đồ duy nhất cấp tám, những người khác cũng chỉ mơ ước có thể dùng ma vật cấp bảy làm trang bị, lấy ma chủng của nó khảm vũ khí, cải thiện trang bị.

Bọn họ ẩn núp bên có thể trông thấy chiến trường, nhưng lại không tiếp xúc quá gần. Mới phát hiện, bất quá chỉ có hai người đang đối phó ma vật. Mà một người trong đó chỉ ôm vũ khí đứng một bên quan sát. Chân chính cùng ma vật quyết sinh tử, chỉ có một thánh đồ hệ gió mà thôi.

"Thiên... Chị Thiên Tầm? Đây không phải là chị Thiên Tầm sao?"

"Thật là ngầu, Chị Thiên Tầm thật sự không phải người thường, mới vượt cấp đã thách đấu ma vật rồi."

"Anh Lâm cũng thật sự là, cũng chỉ đứng đấy nhìn, nếu không phải gặp qua thân thủ của hắn,tôi đều muốn cho rằng anh ấy là kẻ ăn bám."

"Các người phát hiện không? trang bị của chị Thiên Tầm đặc biệt trâu, ma vật cấp bảy cũng không phá được, cũng không biết là tìm chế tạo?"

Ngay lúc thành viên Bạo Tuyết còn đang thương lượng có cần tiến tới hay không.

Sở Thiên Tầm thở hổn hển, máu tươi chảy dọc theo cánh tay, miễn cưỡng lấy ra ma chủng thuộc về mình.

Tâm đã vững chắc, cường độ chiến đấu cao hơn nhiều, khiến cho dị năng ổn định Sở Thiên Tầm lại nhanh chóng khôi phục, chưa tới nửa năm, từ lúc lên cấp bốn đến bây giờ luôn trong trạng thái giới hạn của cấp sáu

Diệp Bùi Thiên đi tới, đưa tay kéo qua eo của cô, trước không quan tâm cho cô một cái hôn sâu.

Cho tới lúc đám người Bạo Tuyết huýt sáo, hắn mới mang theo điểm ngượng ngùng buông lỏng Sở Thiên Tầm. Nén xấu hổ, kịp thời lợi dụng năng lực đặc thù của mình trị liệu cho Thiên Tầm

"Nhanh như đã học xấu a." Sở Thiên Tầm lặng lẽ bóp hắn eo một chút, nắm tay Diệp Bùi Thiên đến chỗ Giang Tiểu Kiệt chào hỏi.

Giang Tiểu Kiệt đã không phải thiếu niên nhỏ tuổi trong trí nhớ của cô, nhưng Sở Thiên Tầm mỗi một lần trông thấy hắn, vẫn như cũ cảm thấy mười phần thân thiết, loại cảm giác tự nhiên toát ra sự thân thiết, Giang Tiểu Kiệt cũng cảm thấy rất vui sướиɠ.

Cả hai bên đều có thu hoạch của mình cùng một chỗ đi về thành, bầu không khí hòa hợp, trò chuyện vui vẻ.

Giang Tiểu Kiệt cười đùa với Sở Thiên Tầm, nhìn thấy bóng lưng cao lớn đi ở phía trước.

Lâm Phi này rất ít nói, động tác cũng ít, không thế nào thu hút sự chú ý của người khác. Cho đến giờ phút này, Giang Tiểu Kiệt nhìn bóng lưng đó, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, dâng lên một cỗ cảm giác không khỏi quen thuộc.

Hắn trừng mắt nhìn, thật không dám tin tưởng suy nghĩ trong lòng của mình, nhưng bóng lưng trước mắt chính là càng ngày càng giống thân ảnh trong trí nhớ kia, hai bóng hình chồng lên nhau.

"Không thể nào?" Giang Tiểu Kiệt đem ý nghĩ này ở trong lòng vừa đi vừa vân vê mấy lần, từ đầu đến cuối lại không có cách nào chứng thực,

Đúng lúc này, nơi chân trời xa xa xuất hiện một bóng đen lớn tiến tới Xuân Thành

Bụi mù nhanh chóng trở về Xuân Thành

"Xảy ra vấn đề rồi. Lập tức trở về!" Giang Tiểu Kiệt bỏ xuống suy nghĩ trong lòng, ra lệnh một tiếng. Các đội viên gia tăng tốc độ, chạy đi.