Chương 62

Mùa đông bầu trời tối rất nhanh, thời đại này không có điện, những ngọn đèn dầu đều phải dùng tiết kiệm, khi sắc trời tối sầm lại, người đi trên đường rất nhanh thưa thớt

Đinh Bạch Phàm cõng một cái cái hòm thuốc, giày đạp lên tuyết đọng phát ra tiếng vang, cô đi được có chút gấp, nếu như không phải vị khách hàng kia thương thế quá nặng, không thể chậm trễ, cô sẽ không đi vào cái thời điểm ảm đạm người đi đường dần dần thưa thớt

Đinh Bạch Phàm là một thánh đồ cấp năm hệ chữa trị, là cấp bậc phổ biến của hệ chữa trị, thiên phú của cô xem như được trời ưu ái, đã đột phá mà vượt qua cấp bốn

Nguyên nhân cũng chính là đây, cô mới có đầy đủ tài phú, có thể thuê Cao Yến làm thϊếp thân bảo hộ hàng ngày.

"Bạch Phàm, chớ đi nhanh như vậy a." Cao Yến cùng Khương Tiểu Quyên một trái một phải đuổi kịp. Hôm nay đến phiên hai người các cô bảo hộ Đinh Bạch Phàm đến bất kỳ địa phương nào.

"Không , tôi muốn đi nhanh một chút rồi trở về." Đinh Bạch Phàm ôm chặt cánh tay, đón lấy gió lạnh vùi đầu đi về phía trước, giọng điệu có chút vui buồn thất thường, "Tôi có cảm giác không tốt, cảm giác ấy lại xuất hiện, con mắt màu đỏ. Khắp nơi đều có, nơi nào đều có."

Cô ấy không dám nhìn bốn phía, hẻm nhỏ lờ mờ ven đường,vũng nước bẩn, kiến trúc trong bóng tối, tựa như lúc nào cũng sẽ xuất hiện một đôi con mắt màu đỏ, chăm chú nhìn cô ấy.

Cao Yến cùng Khương Tiểu Quyên nhìn thoáng qua nhau,

Khương Tiểu Quyên tiến lên khoác tay Đinh Bạch Phàm, "Phàm tỷ, chị quá khẩn trương. Đây là đường cái, còn có nhiều người như vậy. . ."

Nói đến cũng kỳ quái, ngay lúc Khương Tiểu Quyên nói câu nói này, vốn là còn hai ba người đi đường, không biết lúc nào đã không có một ai, một trận gió lạnh thổi qua, trên đường xuất hiện một cái xoáy, phát ra tiếng vang ô ô.

Sợi nắng chiều cuối cùng thu về. Đường đi yên tĩnh trở nên lờ mờ không còn ánh sáng

Khương Tiểu Quyên xoa xoa đôi cánh tay, bắt đầu cảm thấy những có cái gì đó tròn bóng tối thật sự giống Đinh Bạch Phàm miêu tả, vô thức đi lại gần Cao Yến

Ba cô gái cứ như vậy đi trên đường phố vắng tanh,

Cái này thật sự có chút kỳ quái, không biết có phải là ảo giác hay không, Cao Yến bắt đầu cảm thấy trong không khí ẩn ẩn truyền đến một cảm giác áp bách, trực giác thuộc về những người đã chinh chiến nói cho cô biết, nguy hiểm đang đến.

Lúc này, bất kỳ tiếng vang gì vang lên đều sẽ khiến cho lòng trấn định của Cao Yến một trận đánh gấp.

Phía sau của các co truyền đến tiếng bước chân, ba người cùng một chỗ quay đầu, vị trí vầng sáng cuối phố có chút ánh đèn mờ nhạt, thanh ảnh kia lung la lung lay làm người khác ngạt thở khẩn trương chậm rãi tới gần.

Đi tới gần, mới phát hiện kia là một tình nhân đôi rúc vào với nhau đi đường.

Cô gái cầm đèn l*иg trong tay là Noãn Noãn, soi về phía Cao Yến mười phần quen thuộc nói.

"Yến tỷ, các người tại sao lại ở chỗ này?" Sở Thiên Tầm cũng cầm theo đèn, ánh đèn Noãn Noãn chiếu vào.

Không khí khẩn trương liền biến mất

Sở Thiên Tầm cùng Lâm Phi xuất hiện, phá vỡ cảm giác đè nén. Trên đường phố tựa hồ lại khôi phục nguyên dạng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài người đi lại vội vàng trên đường, cùng một chút tạp âm nhỏ vụn. Cao Yến thậm chí vì chính mình vừa mới nghi thần nghi quỷ cảm thấy buồn cười.

"Chị mới nhận nhiệm vụ mới, nay tới phiên chị với cô ấy." Cao Yến giới thiệu Đinh Bạch Phàm cho Sở Thiên Tầm, "Trong 24 giờ bảo hộ vị mỹ nữ này an toàn là được."

Đinh Bạch Phàm sắc mặt trắng bệch, vẫn như cũ có chút mất hồn mất vía. Nhưng không cần đối mặt ma vật, chỉ cần bảo vệ vị mỹ nữ này, xác thực không quá khó

Sở Thiên Tầm tiện đường bồi các cô đi một đoạn, Diệp Bùi Thiên đột nhiên dừng bước, mặt quay qua một bên.

Hắn đi qua bên đường nhìn hẻm nhỏ đen ngòm kia, cái gì cũng không có.

"Ngay ở chỗ này, mấy người đi về trước đi, chúng tôi đi về phía trước mấy trăm mét nữa liền đến."

Đường đi chỗ góc cua, đám người Cao Yến vẫy tay tạm biệt Sở Thiên Tầm Diệp Bùi Thiên

Đưa Đinh Bạch Phàm về nhà an toàn, sẽ có một ban khác đến thay ca, nhiệm vụ hôm nay của hai cô coi như hoàn thành. Giờ phút này, không chỉ là Khương Tiểu Quyên cùng Cao Yến, mà ngay cả Đinh Bạch Phàm đều buông lỏng thần sắc.

"Yến tỷ, mới nãy nếu Thiên Tầm không có đến, trong tình huống như vậy, em chút nữa là bị hù dọa, kết quả phát hiện là mình dọa chính mình." Khương Tiểu Quyên sờ sờ ngực, tới gần Cao Yến nhỏ giọng nói.

Cấp bậc không cao, lại không có gì kinh nghiệm chiến đấu, có thể làm rất ít nhiệm vụ. Nếu như ngay cả việc ở căn cứ bảo hộ người khác cũng làm không được, chỉ sợ không dễ dàng kiếm ma chủng.

Trên bầu trời tựa hồ có một cái bóng hình phi điểu lướt qua, phía trước có một nam nhân đi tới chỗ các cô, rất trẻ trung, nhưng lại có một đầu màu bạch kim tóc ngắn rất đặc biệt, mái tóc màu trắng như thuộc về ánh sáng lộng lẫy của Tinh Linh .

Các cô nhịn không được quay đầu lại nhìn, nam nhân kia cũng trùng hợp vào lúc này ngoái nhìn hướng các cô cười một cái.

Ở thời đại này các cô gái đều rất rõ ràng, nữ nhân có gương mặt xinh đẹp cùng dáng người hoàn mỹ có thể trở thành một loại vũ khí đối phó nam nhân. Nhưng ngày hôm nay Khương Tiểu Quyên cùng Cao Yến đột nhiên phát hiện, nam nhân đôi khi cũng có thể làm được chuyện giống vậy.

Người đàn ông này dáng dấp xinh đẹp, thậm chí có điểm sáng rực

Cho nên khi hắn cười nhẹ nhàng, Cao Yến cùng Khương Tiểu Quyên đều chần chờ mà chớp mắt một cái. Một cái chớp mắt này, có khả năng đào đi linh hồn của các cô.

Một cô gái đầu người thân chim xuất hiện tại sau lưng nam nhân kia, nhìn ba cô gái đã lâm vào hôn mê nằm trên mặt đất.

"A Hiểu, anh còn chịu được không?" Tiểu Nhiên dùng cánh màu đen đỡ bả vai của hắn "Hai người cấp năm, một người cấp ba. Trong đó còn có thánh đồ hệ chữa trị chúng ta đã theo dõi nhiều ngày. Chúng ta đã ra ngoài quá lâu, nên mang mấy cô ấy tức trở lại a?"

Gương mặt tuấn mỹ của A Hiểu ngẩng lên, bắt đầu xuất hiện nếp nhăn khô già, thở dốc một hơi, gật gật đầu.

"Quả nhiên là anh. A Hiểu, "

Mộ thanh âm lạnh lẽo vang lên, góc đường chậm rãi có một nam nhân mang mặt nạ màu bạc đi ra

"Diệp Bùi Thiên?" A Hiểu híp mắt lại, "Quả nhiên cậu ở đây, khó trách Thần giáo kia như đám ruồi vây quanh ở đây không ngừng."

"Nhiều Thánh đồ mất tích như vậy đều do anh làm? A Hiểu, đến cùng anh muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì?" A Hiểu cười, "Tôi bất quá là nghĩ, để càng nhiều người cảm nhận được thống khổ lúc trước của chúng ta. Để cho tôi có thêm càng nhiều đồng bạn nha."

Nửa bên mặt bắt đầu trở nên vừa già lại xấu, tóc cũng xơ xác, nửa bên mặt vẫn còn lại vẫn như cũ trẻ đẹp. Dạng khuôn mặt này cười lên phá lệ dữ tợn đáng sợ, cơ hồ không còn giống một con người,

"Mặc dù không có ủng hộ của cậu, nhưng tốt xấu còn có một hai vị có thể trở thành thân thể ma vật, lại duy trì nội tâm yếu ớt của nhân loại." Hắn giang tay ra, "Điều này cũng không trách tôi được, muốn trách phải trách cậu.. là cậu phản bội chúng tôi."

Diệp Bùi Thiên bắt lấy cổ áo của hắn, "Anh điên rồi! A Hiểu, anh triệt để điên rồi. Tại sao phải biến mình thành người gieo giắt thống hận cho người khác?"

"Tôi không điên!" A Hiểu mở tay ra, trong mắt của hắn chứa đựng sự điên cuồng, ngón tay dùng sức chỉ vào ngực của mình, "Toàn thế giới đều điên rồi, chỉ có tôi hoàn toàn thanh tỉnh. Tôi cần đồng bạn, cần càng nhiều giống như chúng ta. Chúng ta sẽ để cho những người điên kia tất cả đều phải chết, gϊếŧ hết! Thế giới này phải biến mất!"

"Sẽ không có khả năng đó, anh bức bách những Thánh đồ kia thành trạng thái bán ma hóa, bọn họ đối với anh chỉ có hận, lại làm sao có thể trở thành đồng bạn của anh?" Đối với Diệp Bùi Thiên mà nói, đây người bạn duy nhất lúc còn ở Địa Ngục kia, hắn thật sự hi vọng người bạn này có thể tự mình thức tỉnh.

"Ha ha, Diệp Bùi Thiên, cậu vẫn là như năm đó đã đơn thuần lại còn ngốc. Cậu căn bản không hiểu rõ lòng người. Bọn họ trở thành bán ma, không có khả năng trở lại xã hội loài người sinh hoạt bình thường. Cuối cùng chỉ có thể ở bên cạnh tôi, để cho tôi vì bọn họ sáng tạo ra đại lục mới."

"Nếu như anh nhất định muốn làm như thế, vậy người đầu tiên đối mặt sẽ là tôi." Diệp Bùi Thiên không có nói suông, mà chậm rãi rút đao ra.

"Cậu muốn gϊếŧ chết tôi? Gϊếŧ đi đồng bạn đã chịu đủ thống khổ cùng với cậu, chỉ vì những người này?" A Hiểu chỉ vào ba cô gái nằm dưới đất, phẫn nộ sau đó lại trở nên ôn nhu,

"Kỳ thật cậu không rõ. Chúng ta mới là hình thái nhân loại ưu tú nhất. Cường đại nhất, thần chí rõ ràng." cả khuôn mặt A Hiểu đã hoàn toàn biến đổi "Những người tự coi mình là Thánh đồ, tất cả đều là rác rưởi."

Hắn cười hắc hắc lui lại, "Có một ngày tôi sẽ gϊếŧ chết bọn họ, đúng, bao gồm cả nữ nhân tên Sở Thiên Tầm."

Diệp Bùi Thiên phẫn nộ bổ tới người đã biến thành bộ dáng già nua kia

Cánh lớn màu đen phía sau lưng A Hiểu mở ra, giao nhau che lại thân thể của hắn, cô gái vùi đầu vào cánh chim, thân ảnh màu đen bay lên trên không trung, biến mất không thấy gì nữa.

"Ha ha, đám người Thần giáo rác rưởi kia đang tìm cậu đó, nên đối phó tốt kẻ thù của chúng ta. Lần sau gặp lại."

A Hiểu cùng với gợn sóng màu đen, bị Diệp Bùi Thiên dùng lưỡi đao chém thành hai, tiêu tán trong bóng đêm.