"Giang thành chủ, cậu khỏe không, tôi là Phó Hoài Ngọc, người của trung tâm nghiên cứu Thần Ái" Phó Hoài Ngọc chủ động vươn tay, trên tay lại mang bao tay màu trắng, không có ý tứ tháo ra.
Giang Tiểu Kiệt cười như không cười liếc mắt nìn bàn tay đang đưa ra "Bắt tay thì miễn đi, tránh khỏi trong lòng người nào đó không thoải mái. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."
Phó Hoài Ngọc một rút tay về, nắm chặt.
Đã từng được tất cả căn cứ sùng bái, có được đông đảo tín đồ, mỗi cái căn cứ bên trong đều thiết lập giáo đường, cho dù họ không lệ thuộc trực tiếp, nhưng phần lớn thành chủ đều đối với việc bọn họ có thể cung cấp Thánh huyết cho nên đầu rất cung kính
Đoạn thời kì đó, Phó Hoài Ngọc cô lúc nào cũng có người nịnh nọt. Chưa từng nhận qua loại khinh thường như vậy.
Tên thành chủ Xuân Thành mới kế nhiệm này càng lúc càng quá phận, không chỉ có ném Thần giáo đường ra sau, còn bay ra tư thái khinh thường.
Phó Hoài Ngọc nắm chặt nắm đấm, cưỡng chế sự tức giận đi, miễn cưỡng mà tươi cười,
"Giang thành chủ, thần giáo chúng tôi những năm nay, một luôn tận sức bắt Nhân ma Diệp Bùi Thiên. Khoảng thời gian này, chúng tôi giám sát đến phạm vi hoạt động của hắn luôn hành động xung quanh Xuân Thành. Theo tôi suy đoán, hắn đã từng gϊếŧ hại cố thành chủ, cho nên cậu nên cẩn thận."
Phó Hoài Ngọc lấy ra một túi ma chủng, cười tủm tỉm đặt lên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, "Cho nên, lần này tôi muốn thuê Bạo Tuyết, hiệp trợ tìm ra Diệp Bùi Thiên. Đôi với cậu mà nói cũng là chuyện tốt, không phải sao?"
Mặc dù biết hiện tại chiêu bài Thần giáo không có tác dụng, nhưng Thánh huyết của Diệp Bùi Thiên vẫn là thứ rất hấp dẫn người, chỉ cần đưa cái lí do là trừ ma vệ đạo, những thành chủ mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, đều sẽ như những con ruồi lập tức vây quanh. Tên thành chủ trước mắt này vừa mới nãy còn chẳng thèm ngó tới cô ta, bây giờ lập tức hiện ra hứng thú.
"Cô nói Diệp Bùi Thiên đang ở Xuân Thành? Cô không nghĩ tới, mấy người có thể dựa vào cái gì mà bắt được hành tung của hắn?" Giang Tiểu Kiệt hỏi.
"Diệp Bùi Thiên đã từng là đối tượng thí nghiệm của chúng tôi, chúng tôi nghiên cứu hắn rất lâu, đối với tất cả số liệu liên quan tới hắn đều rõ ràng." Phó Hoài Ngọc nói ra kế hoạch của mình, "Chỉ cần hắn sử dụng dị năng, chúng tôi có đội nhân viên dò xét chuyên nghiệp, có thể bắt được hành tung của hắn."
Giang Tiểu Kiệt đứng dậy, đi tới đi lui, nhớ tới nam nhân cường đại không thể không bội phục, nếu như hắn ở Xuân Thành, hay ở phụ cận đây, vậy mà mình lại không biết chút nào?
Phó Hoài Ngọc cảm thấy việc nói chuyện bắt đầu lệch hướng,cô ta bắt đầu thận trọng, nhân viên tùy thân từ phía sau đưa một cái máy tính bảng, ấn mở video trong đó, cho Giang Tiểu Kiệt xem thành quả nghiên cứu.
Xuân Thành không thể so với trấn Bạch Mã, nếu cô ta muốn ở chỗ này có hành động gì quá lớn, cho nên nếu muốn bắt Diệp Bùi Thiên nhất định phải ném ra ngoài đủ dụ hoặc, đạt được toàn lực ủng của thành chủ hộ Xuân Thành mới được.
Trong video, người kia bị trói chặt trên giường, vết thương trầm trọng nguy hiểm, lại không cần trị liệu, lấy tốc độ thần kỳ đã khỏi hẳn.
Giang Tiểu Kiệt nhìn phòng thí nghiệm tinh vi đầy đủ dụng cụ thí nghiệm. Trong thời đại này có thể thành lập loại phòng thí nghiệm này, không phải việc một tổ chức có thể làm được
Phó Hoài Ngọc trông thấy Giang Tiểu Kiệt dừng lại, cảm thấy đã thành công hấp dẫn đến lực chú ý Giang Tiểu Kiệt, chuẩn bị giới thiệu, ném ra điều kiện hợp tác.
"Các người chính là làm như vậy đối với hắn?"
Giang Tiểu Kiệt chỉ vào video, tàn nhẫn mà giam cầm một người sống sờ sờ làm thí nghiệm
"Là, là. Đây chính là tên đáng chết, lúc ấy thái độ chúng tôi đối với hắn thật sự là quá nhân từ."
Phó Hoài Ngọc không nghĩ tới Giang Tiểu Kiệt lại chú ý điểm này, bây giờ mặc dù mọi người không biết rõ chân tường Thánh huyết, nhưng đại bộ phận các đại lão đều đã biết bí mật này.
Nhưng mà không có người nào để ý tới việc làm sao để ché tạo ra loại Thánh dược đó.
Giang Tiểu Kiệt ngây ngẩn cả người, hắn không thèm để ý những lời của người đang nói kia, lại đem ánh mắt nhìn màn hình.
Trong màn hình tứ chi nam nhân bị giam cầm trên bàn giải phẫu, con mắt được băng vải, trên thân kết nối đủ loại dụng cụ. Hắn bị tra tấn, cho dù từng trải qua cận kề cái chết, Giang Tiểu Kiệt có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Từ màn hình thấy không rõ gương mặt kia, nhưng có thể rõ ràng thấy cánh tay đó, ngón tay tái nhợt nắm chặt, bị dây chằng trói buộc, cứa vào da thịt, nơi nào cũng nhuộm đầy vết máu.
Giang Tiểu Kiệt trong lòng nghĩ, bị tổn thương như vậy, bị mang danh là một Nhân ma, trước đây đã bị tra tấn đến mức nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà đã chui vào miệng ma vật, kéo cậu ra ngoài.
"Nguyên lai các người đối với hắn như vậy."
Thành viên Bạo Tuyết bị một tiếng vang thật lớn từ trong phòng tiếp tân truyền ra mà giật mình kêu lên.
Tuyệt kỹ của Giang Tiều Kiệt ở nơi đó đại phát thần uy, vô số miếng băng bén nhọn liên tiếp bay ra, mấy kia khách quý vừa mới đi vào không lâu một thân chật vật thi triển dị năng, triệu hoán thú bảo vệ vội vàng thoát đi.
"Đoàn trưởng tính tình không tốt lắm, tất cả mọi người đều biết. Không ngờ rằng không chỉ đánh chúng ta, đến khách quý cũng đánh." Một đội viên nhìn những miếng băng khiến cả căn phòng hỗn độn không khỏi lắc đầu cảm khái.
"Đến cùng là đưa ra cái chủ ý ngu ngốc gì, để đoàn trưởng tự mình đi tiếp đãi. Giờ bị đập tanh bành, ha ha."
"Nghe nói là vị khách đó tự mình yêu cầu, bất quá vừa mới đi vào, không ngờ rằng một chút không thương hương tiếc ngọc đoàn trưởng cũng không cho, cũng không biết có cần chúng ta ra tay hỗ trợ hay không, hắc hắc."
Thành viên Bạo Tuyết đại bộ phận đều rất trẻ trung, so với Giang Tiểu Kiệt còn nhỏ hơn. Người ổn trọng ít, phần lớn người nhìn thấy loại tình huống này đều tràn đầy phấn khởi mà xem náo nhiệt, hận không thể đá một cước.
Phó đoàn trưởng A Uy cũng không chịu bỏ qua đối phương, một đường đuổi theo.
"Đoàn trưởng, làm cái gì vậy. Cho dù không nguyện ý tiếp khách, cũng không cần phát cáu như vậy. Huống chi Thần giáo không còn như xưa, nhưng thực lực vẫn như cũ không thể khinh thường, nếu như không có duyên cớ gì, sao lại kết thù với họ."
Giang Tiểu Kiệt đẩy hắn ra, một cước đạp cánh cửa, ngồi xuống bậc thang bên cạnh, bực bội phụng phịu.
Hắn cũng từng trong lúc nguy kịch dùng Thánh huyết kia, loại thuốc thần kỳ đã cứu hắn một mạng trở về .
Nhưng khi tiếp xúc với nhân vật trong truyền thuyết kia, sóng vai chiến đấu, từ hình ảnh biến thành một người có máu có thịt chân thật, hắn mới chính thức ý thức được huyết tinh đó tàn khốc như thế nào, mà mình cũng là tên vô nhân đạo được lợi từ nghiên cứu kia.
Dư Niệm còn nhỏ bên hông đeo cái liềm màu đỏ tiến vào viện tử, bị lộn xộn trước mắt làm giật nảy mình.
Cô chạy đến trước mặt Giang Tiểu Kiệt, cúi người nhìn người đang ngồi xổm trên mặt đất phụng phịu
"Đoàn trưởng, anh làm sao vậy?"
"Anh hỏi em một vấn đề."
Giang Tiểu Kiệt hai tay ôm lấy đầu gối, có chút ủ rũ, một chút dáng vẻ thành chủ đều không có, "Nếu có một người, bị toàn thế giới cho rằng hắn không tốt, làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng khi tiếp xúc với hắn, lại phát hiện hắn kỳ thật còn rất tốt, em sẽ làm sao?"
"Em khẳng định tin tưởng vào con mắt của mình." Dư Niệm nghiêng cái đầu, mặc dù cô còn rất nhỏ, nhưng chuôi đao này đã nhiễm máu không biết bao nhiêu người đã hiết bao nhiêu con ma vật.
"Tất cả mọi người nói Tiểu Kiệt ca ca tính tình không tốt, đặc biệt hung dữ, không thích hợp làm thành chủ. Thế nhưng em biết Tiểu Kiệt ca ca là người ôn nhu nhất, là thành chủ tốt nhất toàn thế giới. Đây là dùng con mắt của em mà nhìn thấy, với em mà nói cái này mới là chân thực."
Giang Tiểu Kiệt trầm ngâm trong chốc lát, tựa hồ khôi phục sức sống, đứng dậy, liền phát một đạo lệnh,
"Về sau Xuân Thành chúng ta, chỉ cần Giang Tiểu Kiệt tôi còn là thành chủ, không cho phép đám Thần giáo ghê tởm kia tiến vào."
Xét thấy hắn tùy ý làm bậy không phải là lần một lần hai, ngay cả A Uy tương đối ổn trọng trong đoàn đội cũng cảm thấy đoàn trưởng chỉ cần không trực tiếp chém chết khách, cái khác đều có thể tiếp nhận.
"Vẫn là lợi hại a, mới một chút đã có thể vuốt đám lông lông dựng đứng của đoàn trưởng xuống." A Uy lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía Từ Niệm
"Kỳ thật Tiểu Kiệt ca ca rất dễ dụ." Từ Niệm chắp tay sau lưng, cũng giơ ngón tay cái cái trắng nõn nà lên.
So sánh với phủ thành chủ bừa bộn,
Giờ phút này, tại phòng khách binh đoàn Hồng Lang, bầu không khí hòa thuận hơn nhiều.
Nhận ủy thác của khách, phần lớn đạt được tiếp đãi, thanh toán tiền đặt cọc rời đi.
Một cô gái đến đây ủy thác sắc mặt hơi trắng bệch, nắm lấy góc áo,
"Mặc dù không có nhìn thấy, nhưng toi thật sự cảm thấy." Cô ấy nói, "Có đến vài lần, từ một nơi bí mật nào đó, có một đôi con mắt màu đỏ, thế nhưng lúc tôi đi ngang qua, nơi đó cái gì cũng không có."
"Tôi là hệ chữa trị, tinh thần lực tương đối nhạy cảm. Cho nên có thể phát giác được, đây nhất định không phải là ảo giác." Cô ấy lấy ra một túi ma chủng, bày trên mặt bàn, "Gần nhất trong thành mất tích không ít người, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Muốn thuê một thánh đồ cấp bốn trở lên bảo hộ."
Vị hệ chữa trị này có năng lực rất khá, nhưng không có năng lực chiến đấu gì, bởi vậy cô ấy nỗ lực, tìm kiếm người có thể bảo vệ mình an toàn,
"Được rồi, cô không cần quá mức lo lắng, an bài cho cô mấy nữ thánh đồ làm bạn, có thể chứ?" Nhân viên tiếp tân nhẹ giọng an ủi, mở ra tư liệu, nói với đồng sự đứng sau lưng,
"Gọi Cao Yến cùng Hạ Mạt, Viên Mạn, Khương Tiểu Quyên tới đây một chuyến."