Chương 6

Cửa phòng kêu một tiếng rồi khép lại, trong căn phòng nhỏ hẹp còn một mình Diệp Bùi Thiên.

Nơi này hiệu quả cách rất kém, hắn có thể nghe rõ ràng đủ loại thanh âm.

Có trẻ con đang khóc, người mẹ nhẹ giọng an ủi.

Có người đang rửa chén, tiếng chén bát kim loại va chạm, phát ra tiếng lách cách.

Có đôi tình nhân đang làm việc, giường lay động kẽo kẹt cùng với âm thanh thở gấp,

Trên lầu đứa trẻ tồng ngồng chạy qua chạy lại, đèn thủy tinh rơi trên mặt đất, liên tiếp phát ra những âm thanh ồn ào.

Một cô gái đang mắng bạn trai cô ấy, chàng trai thấp giọng giải thích. Một nhà khác gã đàn ông đánh vợ, cô vợ khóc thét ỉ ôi.

Tràn ngập hơi thở sinh hoạt làm Diệp Bùi Thiên rối bời.

Đã nhiều năm trong kí ức sâu thẳm của hắn, chợt từ đáy lỏng tịch mịch một mảnh bị kéo ra, làm hắn không tiếp nhận kịp.

Hắn đã lâu không có đặt mình trong hoàn cảnh ồn ào như vậy.

Là bao lâu? Ba năm, hay là 5 năm?

Đây mới sinh hoạt là sinh hoạt bình bị của con người, không giống nơi ma quỷ đã tra tấn hắn.

Âm thanh từ lỗ tai chui vào lỗ hổng sâu bên trong l*иg ngực hắn trong lòng dâng lên một cảm giác căm hận.

Dựa vào cái gì, một đám người đều có thể được sống một cuộc sống náo nhiệt như vậy, chỉ có hắn bị trói buộc trong vực sâu.

Nên dùng cát vàng bao trùm tất cả nơi này, khiến những thanh âm đó biến mất hoàn toàn, tất cả đều an tĩnh lại, trả lại một khoảng không yên tĩnh.

Hắn nhẫn nại, nhưng những thanh âm đó càng ngày càng lớn

Khiến cho hắn bực bội.

Diệp Bùi Thiên nhìn lên trần nhà loang lổ, cảm thấy mình nên rời đi nơi này, trở về lâu đài của mình.

Tòa lâu đài cát kia rất lớn, có vô số phòng. Không có người nào dám đặt chân, cũng sẽ không có bất luận thanh âm gì.

Nơi đó thực yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, vào ban đêm thắp sáng cả một phòng đèn, một mình ở trong lâu đài lớn đó.

Kia mới thói quen sinh hoạt của hắn, mới là nơi mà hắn thuộc về.

Đôi tay bị gãy, phải dùng rất nhiều sức lực để ngồi dậy, dựa vào trên vách tường thở dốc một lát.

Toàn thân vừa lạnh vừa đau, máu trong thân thể cơ hồ không lưu động, máu còn không đủ để chống đỡ thân thể này hoạt động. Nhưng không quan trọng, chỉ cần có thể động, hắn nhất định phải rời đi.

Đôi tay bị gãy không dễ dàng cân bằng, lúc xuống giường hắn không thể ổn định, từ mép giường ngã xuống.

Giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, trên gối đầu có một vệt máu nhỏ tiến vào tầm mắt, kẻ gϊếŧ người như ma đại ma vương kia lại bị một điểm màu đỏ nhỏ ấy lấy mất tinh thần. Điểm nhỏ màu đỏ kia nhìn thật chói mắt.

Hắn dại ra mà nhìn thật lâu, không thể duỗi tay ra, chỉ có thể dùng ánh mắt thay thế ngón tay sờ sờ lên vết máu nhỏ đó .

Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên người vì hắn mà đổ máu.

Cửa sổ răng rắc phát ra một tiếng vang nhỏ, một cậu nhóc từ cửa sổ nho nhỏ lộ ra một chút đầu.

Vì phòng trộm, nơi này cửa sổ vừa cao vừa nhỏ, còn trang bị lan can phòng trộm. Cậu nhóc dùng sức xem xét, xác định trong phòng là giường đệm không.

Cậu liền từ khe hở chỗ lan can phòng trộm, vói cánh tay nhỏ vào, trên tay nắm một cây thật dài móc sắt tử, dọc theo vách tường từ cửa sổ đến trên bàn đủ, thử thăm dò xem có thể hay không lấy được thứ gì.

Mặt cậu áp lên cửa sổ, nỗ lực nghiêng cổ nhìn, muốn thông qua cửa sổ nhỏ hẹp này, nhìn rõ trong phòng có đồ vật gì hay không.

Đột nhiên, cậu thấy một đôi mắt.

Hai mắt lạnh băng, hung ác, như là thú dữ trong rừng bị thương.

Cậu nhóc trà trộn ở phố Đen liền hoảng sợ, nổi lên một trận da gà.

Cho đến khi cậu thấy nam nhân trẻ tuổi bị gãy hai tay từ bên mép giường chậm rãi đứng lên.

“Mẹ nó, một tên tàn phế. Dọa lão tử nhảy dựng.” Tên nhóc không đến mười tuổi đi ăn trộm, mở miệng một câu lão tử, một chút không có sợ hãi.

Thấy rõ người bên trong đối với cậu không có tính uy hϊếp, cậu thậm chí còn dám lay ở cửa sổ hùng hùng hổ hổ.

“Trừng cái gì trừng, lão tử còn sẽ một tên phế nhân như ngươi sao? Mau nói, đồ vật giấu ở chỗ nào rồi? Như thế nào cái gì đều không có? Hay cô gái vừa ra cửa mang theo bên người hết rồi.” Hắn cầm móc sắt khều khều ở phòng trong nửa ngày, cái gì cũng không có.

“Mẹ, mấy thứ đáng giá đều mang theo rồi, liền lưu một cái tàn phế tiểu bạch kiểm ở trong phòng.”

Cậu nhóc không trộm được đồ vật, bò một chuyến tường cao, tâm tình không tốt, treo ở cửa sổ làm càn mà chế nhạo Diệp Bùi Thiên.

Căn bản không phát hiện ở phía sau mình cát vàng đang ngưng tụ.

“Ai, anh có quan hệ gì với nữ nhân kia?” Cậu vươn tay nhỏ chỉ, hướng tới Diệp Bùi Thiên xoay, sống ở trên phố này lấy ăn trộm ăn cắp mà sống nên trên miệng có thói quen ăn nói thô tục.

“Đôi tay cũng không xài được, nữ nhân kia còn nuôi anh, có phải hay không bởi vì anh lớn lên đẹp?”

Ánh mắt rét căm căm quét tới, sát ý bên trong đột nhiên nói tan liền tan.

Dưới chân cậu nhóc rơi xuống đầy đất cát vàng.

Tên trộm đắc ý dào dạt không biết chính mình vừa mới mới dạo một chuyến quỷ môn quan mà còn ở đó mà nói nhảm.

“Tôi cảm thấy anh chả có bao nhiêu đẹp, chính là trắng hơn người bình thường một chút, khả năng nữ nhân đều thích tiểu bạch kiểm.” Cậu sờ khuôn mặt nhỏ vàng như nến của mình, “Không biết lúc tôi trưởng thành, có nữ nhân nguyện ý nuôi tôi không, aizzz.”

Ngay từ đầu cậu nhóc cảm thấy người nam nhân trong phòng này thực dữ, đôi mắt lạnh băng hung ác trừng cậu, tựa như trên phố này có vô số người nhìn cậu bằng ánh mắt này.

Cậu liền nhịn không nhịn được mà muốn nói một phen, dù gì cũng là tên tàn phế, dù sao cũng không đánh được cậu.

Nói một hồi cậu đột nhiên cảm thấy người này kỳ thật cũng còn tốt.

Mặc kệ mình nói cái gì, người kia cũng chỉ là yên lặng đứng ở nơi đó nghe, thậm chí nghe có chút nghiêm túc, cho cậu một cảm giác bị người nghiêm túc đối đãi. Rất ít có người có thể nghe lời cậu nói, trong lòng liền có điểm đắc ý, bất tri bất giác liền nói không ngừng.

Phố đông vợ Lý Tam trộm tài sản của chồng cùng tiểu bạch kiểm chạy, phố tây Vương Nhị mặt rỗ nịnh bợ anh em vợ Xuân thành thành chủ, từ đây đi lên.

Trong phòng nam nhân không nói gì, trầm mặc mà nghe cậu lải nhải.

Cậu nhóc trong lòng đột nhiên liền có chút đồng tình

Một người nam nhân, đôi tay bị gãy, sắc mặt tái nhợt, bị khóa ở trong phòng.

Cũng thật là đáng thương, phỏng chừng ngày thường trừ bỏ cô gái kia, không có người nào có thể cùng hắn nhiều như vậy,

“Ai, anh tên là gì? Các anh muốn ở đây mấy ngày? Xem anh như vậy đáng thương, ngày thường khẳng định thực nhàm chán đi, như vậy đi, tôi có thể nhận anh làm tiểu đệ, chờ tôi có rảnh, tôi liền tới bồi anh nói chuyện.”

“Anh như thế nào không trả lời, anh có phải hay không bị câm?”

Diệp Bùi Thiên không biết trả lời như thế nào, hầu hết thời gian của hắn đều chỉ có một mình đã không biết cách cùng người khác giao lưu như thế nào.

Có đôi khi có địch nhân đến tìm hắn, thậm chí hắn còn hy vọng có địch nhân xuất hiện ở trước mặt hắn, tuy rằng những người đó chỉ biết la to rồi nói những lời khó nghe, nhưng rốt cuộc vẫn là người sống, mà không phải lạnh băng như cát vàng.

Hiện giờ ma vật càng ngày càng lợi hại, rất lâu rồi không có địch nhân tiến đến, hắn lo lắng có một ngày hắn ra khỏi lâu đài cát của mình, phát hiện nhân loại thế giới đều chết sạch, toàn bộ trên tinh cầu chỉ còn lại ma vật cùng nửa người không quỷ như hắn.

“A, tôi thấy cô gái kia đã trở lại, đi trước.” Nhóc ăn trộm từ cửa sổ biến mất.

Diệp Bùi Thiên không biết sao chính mình lại có chút hoảng, hắn nằm trở về trên giường, dùng miệng ngậm chăn cái xoay người.

Ngoài cửa truyền đến bước chân cùng tiếng nói chuyện.

Then cửa xoay chuyển, cửa bị đẩy ra. Lộ ra khuôn mặt cô gái, thấy hắn liền tươi cười.

Anh thanh từ bốn phía phảng phất ở trong nháy mắt đình chỉ, toàn bộ thế giới như dư lại một người đang tươi cười.

“Mời tiên sinh đi vào.” Sở Thiên Tầm xoay người mời một người phía sau.

Đó là nam nhân trung niên hơn 60 tuổi, mắt tam giác, người gầy, một bộ bộ dáng chanh chua.

“Chính là anh ấy”

Sở Thiên Tầm nhấc cái thảm trên người Diệp Bùi Thiên, cô đem thảm nhấc lên vừa lúc che đậy gương mặt Diệp Bùi Thiên, chỉ lộ ra trước ngực.

Lão thánh đồ nhìn những miệng vết thương đó dữ tợn, trên cơ mặt run run, hắn chỉ là tầng dưới chót xã hội sinh hoạt trong phố Đen hỗn kiếm cơm, như vậy thương thế nghiêm trọng như vậy ông chưa thấy cũng chưa gặp qua, ông biết thương thế như vậy căn bản trị không hết.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, lão sẽ không vì túi ma chủng kia mà bỏ qua được.

Không biết là có chữa khỏi hay không nhưng theo quy củ chỉ cần ra tay, đều cần thiết thu phí. Cô gái này ngây ngốc mà mời lão tới trị thương cho người bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng chỉ có thể trách cô ngu xuẩn.

“Người này bị thương có điểm nghiêm trọng a, tôi cũng không có nắm chắc.” Lão làm bộ làm tịch mà nói.

“Không có việc gì, chỉ cầu ngài làm hết sức.”

Đối Sở Thiên Tầm tới nói, chỉ cần Diệp Bùi Thiên miệng vết thương có thể hơi được đến giảm bớt, liền có hy vọng tự hành phục hồi như cũ.

Thánh đồ chữa trị cao giai, cô không dám mờ, cũng mời không nổi.

Vì trị liệu cho Diệp Bùi Thiên, cô cơ hồ dùng hết đồ mình dự trữ, thậm chí ma chủng Cao Yến cho cô đã hết hơn phân nửa.

Bất quá mạng Cao Yến là dựa vào Diệp Bùi Thiên nhặt về, cô cầm ma chủng không có gánh nặng tâm lý gì.

Lão thánh đồ khụ một tiếng, làm bộ làm tịch mà vươn ngón tay như chân gà, dừng trên người Diệp Bùi Thiên

Ánh sáng trắng bao phủ lên những miệng vết thương dữ tợn, miệng vết thương đột nhiên lóe ra những tia sáng màu đen kịch liệt kích động bao trùm lên ánh ánh trắng.

Lão thánh đồ chấn động, ông phát run, dùng hết sức lực ổn định thân hình, gian nan mà thu lại ánh sáng trắng trong tay, ánh sáng trăng bị vô số tia sáng màu đen cong cong bám lấy.

Lão lùi hai bước, ngã trên vách tường, một đầu mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống.

“Này, này……” Lão run rẩy tay, trong lòng biết người trước mắt này đại khái là cứu không nổi.

Tròng mắt xoay chuyển, hướng Sở Thiên Tầm ra một cánh tay khô gầy biến thành màu đen, “Người này bị thương quá nặng, làm hại ta xương cốt muốn tan thành từng mảnh. Phần còn lại cũng chỉ có thể xem số của hắn.”

Sở Thiên Tầm lấy ra một túi ma chủng, cung cung kính kính đặt ở trên tay lão.

Lão nhân mở ra túi nhìn thoáng qua, sắc mặt liền không tốt, “Ít như vậy, những viên ma chủng này đều là cấp thấp. Tôi hao nhiều dị năng như vậy, đủ để cứu trị mấy người, tôi cũng quá mệt, tốt xấu muốn thêm chút.”

Sở Thiên Tầm nhận lỗi, khuyên can mãi, cuối cùng vẫn là không thêm ma chủng, đem vị thánh đồ chữa trị này tiễn ra ngoài.

Thể diện cô có thể không cần, nhưng ma chủng thì không.

Lão lải nhải mà một đường oán giận đi ra khách sạn, đang bình thản đi trên đường, không biết bị thứ ném vào cẳng chân , đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngã trên mặt đất một miệng gặm bùn.

“Sao lại thế này? Ai ném ta?” Lão nhảy dựng lên, đề phòng mà nhìn bốn phía.

Tứ phía không có một bóng người, trên mặt đất chỉ có một tầng cát vàng mỏng ở trong gió nhẹ lưu động.