Sở Thiên Tầm cầm Song Đao chế trụ đồn tấn công của ma vật, đuôi của nó quật tới eo cô, hung hăng kéo lê cô xuống đất. Thân hình cô ở trong không trung nhanh chóng trở mình, chống tay xuống đất, nửa quỳ lùi lại phía sau mười mấy mét, rồi mới dừng lại được.
Một đoạn tay bị chặt đứt rớt xuống rồi rơi trên mặt đất.
Ma vật giơ cánh tay bị chặt đứt cổ tay, lộ ra một tia nghi hoặc khó hiểu, tựa hồ đang nghĩ nhân loại trước mắt này đẳng giai cùng lực chiến đấu đều thua kém nó, vì cái gì có thể chặt đứt nhanh chóng như vậy.
Áo ngoài Sở Thiên Tầm bị ma vật xé rách một mảng lớn, lộ ra áo giáp bên trong không bị tổn hao gì. Cô không bị thương bên ngoài, nhưng lực đánh cường đại làm khí huyết bên trong cơ thể quay cuồng.
Ma vật đẳng giai so với cô cao hơn một cấp, chiến đấu phải dùng toàn lực cố gắng hết sức. Nếu không phải Diệp Bùi Thiên cố ý vì cô chế tạo áo giáp cùng vũ khí, trận chiến đấu này đối với cô mà nói nhất định là trận ác chiến cửu tử nhất sinh. Bởi vì thường xuyên đột phá tới mức cực hạn, khiến cho dị năng không ngừng tăng lên, gần đây đã ẩn ẩn cảm giác đã đạt giai đoạn cao nhất của cấp năm. Có thể chuẩn bị lên tới cấp sáu.
Dù vậy, Diệp Bùi Thiên vẫn không yên tâm để Sở Thiên Tầm một mình ra ngoài săn ma, trong tối ngoài sáng tìm đủ các loại lý do lấy cớ đi theo.
Sở Thiên Tầm nuốt xuống cảm giác máu muốn trào ra trong miệng, gót chân phát lực, hướng tới chỗ ma vật.
Cô không muốn để Diệp Bùi Thiên chờ, cô thân thiết khát vọng chính mình có thể chân chính cùng Diệp Bùi Thiên kề vai chiến đấu.
Có mục tiêu, săn ma đối nàng mà nói không phải là nhiệm vụ buồn tẻ vô vị. Thoát khỏi cảm giác tiêu cực cùng sợ hãi, từ đáy lòng trong cơ thể trải nghiệm tới một loại chiến đấu mãnh liệt, mỗi khi tới cái ranh giới mong manh giữa sinh tử, nhìn đối thủ cường đại cuối cùng ngã xuống dưới chân mình, thân thể cô đã không còn sợ đau xót, tinh thần phấn khởi, máu sôi trào.
Rõ ràng mà cảm nhận được chính mình một ngày cường đại lên. Thể xác và tinh thần cường đại mang đến cho Sở Thiên Tầm không chỉ có là năng lực gϊếŧ chết đối thủ, còn là vui sướиɠ khi túi tiền ngày càng nặng hơn.
Nhỏ là có thể lựa chọn thức ăn mỗi ngày, chọn lựa đội ngũ chiến đấu. Lớn thì có thể tự chủ cùng với người mình yêu, có năng lực che chở quan tâm lẫn nhau.
Tình yêu trước mặt, không còn hèn mọn, có thể dựa vào lẫn nhau. Đối với dục cầu chính mình, tự do biểu đạt quyền lực, có thể tận tình hưởng thụ.
Mặc dù như cũ vẫn sợ đối mặt với cái chết, nhưng cô đã có thể ngẩng mặt lên khi đối mặt với tử vong, không còn co rúm sợ hãi
Nhân sinh như vậy, cho dù có gian nan, cũng là không sợ hiểm trở, đáng để chờ mong.
Cuối cùng Sở Thiên Tầm một đao chém đứt ma vật, từ giữa dịch máu chảy ra oánh oánh lấy ma chủng.
Cái trán của cô bị thương, máu đỏ chảy qua đôi mắt, từng giọt rớt xuống mặt đất. Lòng bàn tay nắm ma chủng, cái trán rất đau, bụng cũng đau, chỗ nào cũng truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, nhưng tinh thần lại thanh tỉnh dị thường.
Trong cơ thể ẩn ẩn có một tầng năng lượng vẫn luôn đột phá không tới giới hạn, bắt đầu xuất hiện vết rách. Sở Thiên Tầm biết chính mình rốt cuộc đã đạt tới giai đoạn cuối của cấp năm, bước tới trạng thái chuyển hóa,
Chỉ cần cô nguyện ý ăn viên ma chủng cấp sáu này, có khả năng trở thành thánh đồ cấp sáu.
Diệp Bùi Thiên thấy Sở Thiên Tầm từ thân hình ma vật thật lớn nhảy xuống, trên mặt còn chảy máu, trong mắt lại có ánh sáng, nhanh chóng đi đến trước mặt mình, duỗi ra tay ôm cổ, hôn hắn thật sâu .
Diệp Bùi Thiên vừa mới nói một tiếng, “Có người……”
Nửa câu sau đã bị ngăn lại
Tàn lưu trên người Sở Thiên Tầm còn chưa tiêu tán, hôn có chút bá đạo, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi, câu dẫn đầu lưỡi, lại đột nhiên xâm nhập.
Đứng ở trên nóc nhà có một tiểu đội săn ma, thấy trên chiến trường kia ma vật mới vừa ngã xuống, hai người kia liền sính lại nhau ôm hôn.
“Xem đi, tôi đã nói nam nhân kia không dùng được, chỉ là một tiểu bạch kiểm mà thôi.” Đội trưởng Phương Đại Tài mở miệng trêu chọc.
Câu nói vừa dứt, hắn liền thấy cô gái cầm trong tay cầm hắc đao nâng mắt lên, lướt qua bả vai nam nhân, quét mắt tới đây. Cho dù cách đến xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người cô gái đó.
“A a a, chị gái thật mạnh mẽ, quả nhiên tôi thích chị gái.” Một cô gái hệ chữa trị tuổi trẻ lấy tay che mắt, tách ra ngón tay nhìn lén, “Tôi cũng muốn bị ấn ở trên tường.”
Một cô gái đưng phía sau lớn tuổi hơn một chút đập một cái vào đầu “Một hồi tiến vào sào huyệt Tiết Độc giả cẩn thận một chút, không cần gϊếŧ nhiều ma vật, chỉ cần cứu con tin ra, thuận lợi ra tới, em nghĩ muốn dạng đại tỷ hay tiểu ca ca gì cũng đều có.”
Cô ấy tên Hạ Mạt, dị năng là hệ khống chế, có thể di chuyển các loại vật phẩm cùng vũ khí.
Cô ấy cùng thánh đồ hệ chữa trị Viên Mạn là bạn tốt nhiều năm, đẳng giai không tính quá cao, bởi vì là năng lực hệ phụ trợ, cũng rất ít ra khỏi thành săn ma, cũng không có thể gia nhập một dong binh đoàn cố định.
Sắp tiến vào mùa đông lương thực khan hiếm, hai người ở sảnh hiệp hội đại thấy thù lao nhiệm vụ cứu viện tương đối khả quan, ở đội trưởng cấp sáu hệ lực lượng Phương Đại Tài ngỏ lời mời, cùng những người này tạo thành một đội ngũ tiến đến thử một lần.
“Đừng nhìn. Sào huyệt Tiết Độc giả còn không xa, từ nơi này đi qua hai cái quảng trường liền đến, chúng ta đi thôi.” Đội trưởng không hề chú ý người khác chiến đấu, bắt đầu rời đi.
Viên Mạn biết Sở Thiên Tầm đang nhìn động thái của các cô, lúc rời đi còn quay đầu hướng phía Sở Thiên Tầm vẫy vẫy tay, làm tư thế cố lên.
Bị hôn đến đầu óc choáng váng Diệp Bùi Thiên rốt cuộc lùi bước phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn thoáng qua, trên nóc nhà kia những người đó đã biến mất, hắn có thể thở ra một hơi.
Biết rõ có người ở cách đó không xa, hắn lại không thể thu liễm cảm xúc, thậm chí không ngăn cản Thiên Tầm thân cận. Diệp Bùi Thiên trong lòng không khỏi hổ thẹn, nhưng loại cảm giác khẩn trương làm hắn toàn thân cảm thấy bị kí©h thí©ɧ đến càng thêm nhạy bén. Hắn thậm chí còn bắt đầu nhớ lại dư vị vừa mới làm hắn thần hồn nhộn nhạo.
“Đi thật lâu,” Sở Thiên Tầm nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của hắn, “Anh thoạt nhìn đứng đắn như vậy, kỳ thật lúc có người lại rất hưng phấn nha?”
“Em sớm biết có người.” Diệp Bùi Thiên thiếu chút nữa nói không ra lời.
Nguyên lai Thiên Tầm không phải là không biết, cô biết có người, còn cố ý chơi xấu.
Cô luôn như vậy, cố tình hư lên cũng như vậy làm người lại ái lại hận.
“Những người đó có phải hay không đi đến sào huyệt của Tiết Độc giả?” Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn thoáng qua.
Cách nơi này không đến 5 km, có một đầm lầy lớn.
Những thánh đồ săn ma, đều sẽ tránh đi tới khu vực đó.
Thực vật dây đằng cùng bê tông cốt thép phế tích bên trong, bị ma vật đào thành đường hầm rắc rối phức tạp thật sâu.
Bên trong có quần cư ma vật, loại ma vật này có thói quen bắt giữ nhân loại, hơn nữa cầm tù ở chỗ sâu trong sào huyệt để nuôi dưỡng khủng bố tinh thần, thậm chí còn cố tình cầm tù nhân loại nữ, dùng để gia tăng số lượng ma vật, không ngừng gia tăng nhân số.
Cho nên bị gọi là Tiết Độc giả.
Tiết Độc giả tụ tập thành quy mô nhất định, tạo thành tổ chức như một tổ kiến sẽ có một con cái làm Chúa. Con Tiết Độc giả Chúa có dị năng lớn nhất, chính là phân bố ra một loại chất lỏng, có thể khống chế được cảm xúc của con người, cuối cùng lâm vào ma hóa, thành ma vật cùng loại với chúng, Tiết Độc giả.
Cho nên một sào huyệt Tiết Độc khi xuất hiện chúa số lượng của chúng sẽ tăng trưởng nhanh chóng theo cấp số nhân.
“Không biết tình huống trong cái kia sào huyệt kia sẽ ra sao, cứ đi như vậy nếu có con Chúa trong sào huyệt, chính là đi chịu chết.” Diệp Bùi Thiên nhìn sương mù bao phủ khu phế tích.
Sở Thiên Tầm nhìn Diệp Bùi Thiên, Diệp Bùi Thiên cũng nhìn cô.
Chuyện này không liên quan đến chúng ta, bọn họ muốn chịu chết cùng mình có thể có quan hệ gì cơ chứ? Sở Thiên Tầm nghĩ.
----Happy New Year các độc giả
Năm hết tết đến, xin chúc mọi người một năm mới dồi dào mạnh khỏe, vạn sự như ý. Cảm ơn mọi người đã đánh giá và luôn theo dõi truyện.