Chương 43

Lúc Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, phát hiện nằm trên cái một giường xa lạ, khăn trải giường xa lạ, gối đầu xa lạ, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc.

Hắn không biết chính mình đã lâu không ngủ, cách Thiên Tầm mấy ngày, trở lại lâu đài trong sa mạc, hắn phát giác chính mình chịu cái cảm giác yên tĩnh, một mình một người ở trong sa mạc, hàng đêm bị hồi ức kia, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Rạng sáng chạy về đây, ngửi được hương vị quen thuộc, nghe thấy thanh âm khiến hắn an tâm, cả người liền thả lỏng. Thậm chí nhớ không rõ mình ngủ lúc nào.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, người bên cạnh giật giật, rướn người lên sờ sờ đầu hắn, nhấc chăn đắp lên người hắn.

“Đừng động, ngủ tiếp đi.”

Diệp Bùi Thiên mở to mắt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, làm hắn có thể rõ ràng thấy hoa văn chăn bông. Cái chăn này như thế nào lại mềm lại ấm như vậy, làm hắn thoải mái không muốn rời, trong cái chăn nhỏ cuộn tròn cơ thể, không quan tâm đến động tĩnh bên ngoài.

“Thiên Tầm, hôm nay không đi săn ma sao?”

“Không đi, chị Yến, hôm nay em nghỉ ngơi một ngày.”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh Cao Yến cùng Sở Thiên Tầm đối thoại.

Diệp Bùi Thiên mới tỉnh táo lại một chút, đã biết mình đang ở đâu.

Hắn thế nhưng ở trong phòng Thiên Tầm, ngủ ở trên giường Thiên Tầm!

Cửa phòng mở ra, Cao Yến đứng ở cửa, Thiên Tầm duỗi tay chặn cửa, không cho cô ấy vào.

Diệp Bùi Thiên nằm ở trong chăn nháy mắt mặt đỏ lên, bịt tai trộm chuông mà lộ ngón chân ra bên ngoài đầu thì chui vào trong chăn trốn tránh.

Phòng Sở Thiên Tầm rất nhỏ, từ cửa là có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Cao Yến liếc mắt một cái thấy trên giường phình phình một đống. Liếc mắt nhìn Sở Thiên Tầm một cái, Sở Thiên Tầm da mặt tương đối dày, hi hi ha ha mà kéo cô ấy đi ra, đóng cửa lại, đem âm thanh náo nhiệt ồn ào sáng sớm nhốt ở ngoài phòng.

Cô quay người lại, xốc chăn bông lên, thấy kia viên thính tai phiếm màu đỏ, đem chính mình toàn bộ mặt chôn ở gối đầu đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Ngươi mới ngủ mấy cái giờ, tiếp tục ngủ một hồi, ta đi làm một chút ăn đồ vật.”

Sở Thiên Tầm nói xong chuẩn bị rời đi, một bàn tay từ đệm chăn trung vươn tới, giữ nàng lại tay. Diệp Bùi Thiên đầu đỉnh ở chăn bông, mới vừa tỉnh ngủ nên bộ dáng có chút mê mang, lông mi chớp chớp, không nói gì, kéo Sở Thiên Tầm không buông tay.

Hắn ngượng ngùng muốn đem lời này này nói ra, nhưng Sở Thiên Tầm biết rõ. Diệp Bùi Thiên hy vọng cô lưu ngồi với hắn một lúc

Diệp Bùi Thiên rời đi bốn năm ngày, đêm tối trở về, mang về một đôi Song Đao màu đen. Một người trước giờ không dùng vũ khí hắn, mang Song Đao về là vì ai không cần nói cũng biết.

Bởi vì Sở Thiên Tầm lúc chiến đấu bị thương, nên người nam nhân này cứ như vậy mà để trong lòng, không nói một lời đi bốn năm ngày, để chính mình mệt mỏi thành cái dạng này, chính là vì cho tìm cho cô một đôi vũ khí.

Sở Thiên Tầm lòng liền ấm áp, lại có chút chua xót.

Nhiều năm như vậy, cô đã có thói quen một mình một người hành động, cơ hồ đã quên mất cái cảm giác được người khác quan tâm, chiếu cố. Loại cảm giác này có bao nhiêu tốt đẹp, khiến cho đáy lòng hoang vu lạnh băng một lần nữa được sưởi ấm.

Cô đột nhiên cảm thấy những việc chính mình đối với Diệp Bùi Thiên quá ít ỏi, mà người nam nhân này lại ở dùng toàn thân tâm nhiệt tình hồi báo.

Cô duỗi tay xốc chăn lên, dựa vào Diệp Bùi Thiên nằm xuống.

“Ngủ đi, em bồi anh một lúc.” Hai tay trong chăn bông ấm áp nắm lấy nhau.

Diệp Bùi Thiên xích lại gần người đem lại cảm giác an toàn nhất trên toàn thế giới, thực mau nhắm lại mắt. Trong lúc ngủ mơ có một con mềm mại bàn tay duỗi tới, kéo hắn vào một cái ôm ấm áp. Nhịn không được cuộn tròn cơ thể, ở nửa tỉnh nửa mơ hướng tới chỗ ấm áp.

“Thiên Tầm. Thiên Tầm.” Hắn nhẹ gọi tên người kia.

Trong mơ mơ màng màng, trên trán rơi xuống một cái hôn ấm áp, duỗi tay chậm rãi vỗ lưng hắn.

Cơ bắp căng chặt dần thả lỏng, Diệp Bùi Thiên cả người nằm trong không gian tràn ngập ôn nhu, lâm vào giấc ngủ say.

……

Trong căn cứ Kỳ Lân, các thành viên đứng cạnh nhau, nhìn Ngu Thiên Thành nằm ở trên giường bệnh, có chút không dám tin tưởng sự thật trước mắt.

Sắc mặt Ngu Thiên Thành tái nhợt, thần khí suy yếu, nhưng so với máy ngày trước trên bụng bị đâm một lỗ, hộc máu không ngừng so sánh với hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, cuối cùng mà may mắn nhặt về một cái mệnh. Vết thương kia vậy mà đã khép lại, dùng băng vải màu trắng băng bó.

“Hiện tại tôi còn không dám tin đây là thật sự, Diệp Bùi Thiên cứ như vậy mà chữa trị cho Thiên Thành? Lúc trước luôn cho rằng hắn chắc chắn có âm mưu.” Một đội viên trẻ tuổi nói như vậy.

“Đã đi theo đoàn phó tới tòa lâu đài kia dùng Ma Khí ràng buộc hắn, lúc đó tôi đã tốt chuẩn bị để chịu chết, ai biết cuối cùng không phát sinh gì. Nhân gia cầm Ma Khí, đuổi chúng tôi ra ngoài. Tôi khẩn trương đến chết khϊếp ” A Khải thánh đồ hệ hỏa cảm khái.

“Anh Khải, mau kể cho chúng tôi nghe, tòa lâu đài cát vàng là cái dạng gì? Có phải rất âm trầm lại khủng bố?”

“Nói lung tung cái gì, tôi nói cho các ngươi biết. Nhân gia chính là đế vương Cát vàng, lâu đài to lớn lại khí phái, một tòa lâu đài lớn như vậy, chỉ có một mình hắn. Hôm nay ngủ gian phòng này, ngày mai ngủ gian phòng kia, quanh năm suốt tháng đều không trùng lặp. Sàn nhà lâu đài, tất cả đều là dùng vàng để lát, trên vách tường nơi nơi được khảm dạ minh châu chói lọi……”

Ngu Thiên Thành nằm ở trên giường khụ hai tiếng, ngăn cản A Khải nói chuyện không đâu vào đâu lại còn khoe khoang.

“Mọi người đều nói Diệp Bùi Thiên là sát nhân cuồng ma lạnh nhạt.” Thanh âm Ngu Thiên Thành suy yếu, nhưng tinh thần lại hưng phấn, nhịn không được cùng các chiến hữu nói chuyện bên trong lâu đài cát “Cùng hắn tiếp xúc qua, tôi mới phát hiện, những lời đồn đó khả năng đều là thành kiến.”

“Thiên Thành, Diệp Bùi Thiên thật sự không có làm khó dễ anh, còn dùng, dùng…… trị liệu cho anh ư?”

Ngu Thiên Thành rũ lông mi, cam chịu mà nói, “Máu của hắn, có thể làm người khởi tử hồi sinh. Đây mới là nguyên nhân dẫn tới việc hắn bị đồn như vậy.”

Bên trong căn cứ, có một nghĩa địa lớn, những tấm bia ở đó, không biết đã mai táng bao nhiêu người trong mấy năm qua, binh đoàn Kỳ Lân hy sinh vô số thành viên.

Tân Tự Minh một mình đứng trước một khối bia mộ, trong tay cầm theo một bó hoa tươi.

Đây là chỗ mai táng đoàn trưởng chân chính của Kỳ Lân đoàn, cũng là bạn tốt của hắn.

Lúc ma chủng buông xuống, đoàn đội mọi người đẳng giai không cao, đoàn trưởng Phong Thành Ngọc dẫn dắt, đến căn cứ phụ cận trấn Hồ Lô săn ma. Một lần kia bọn họ gặp một thánh đồ hệ tốc độ. Nam nhân kia khóc lóc thảm thiết đau khổ cầu xin, Tân Tự Minh nhất thời mềm lòng không có hạ thủ, chỉ đuổi đi.

Lúc sau bọn họ ngoài ý muốn phát hiện một con nhân mã cao giai. Trải qua một hồi chiến đấu cực kỳ gian nan, toàn đội sức cùng lực kiệt, vết thương chồng chất, lúc sắp tiến đến thắng lợi, tên thánh đồ hệ tốc độ dẫn tới rất nhiều ma vật.

Hắn ta đưa tới lượng lớn ma vật, hắn ta không oán không thù mà làm như vậy, bất quá chỉ là vì tranh đoạt viên ma chủng hiếm thấy kia.

Tân Tự Minh đứng trước mộ bia, sờ sờ vòng cổ màu bạc.

Hồi tưởng tới thời khắc cuối cùng, thời khắc tuyệt vọng, đối mặt với đám ma vật chen chúc nhau mà đến, đoàn trưởng Phong Thành Ngọc đẩy hắn cùng hai đội viên trọng thương đội viên vào một khe hở nhỏ. Chính mình thi triển dị năng đem toàn thân hóa lân giáp, chắn ở lối vào khe hở .

“Tự Minh, về sau mọi người liền giao cho cậu, đoàn trưởng không dễ làm, vất vả…… cho cậu rồi.”

Đây là câu nói cuối cùng Phong Thành Ngọc nói với hắn, sau khi chết dị năng không có tiêu tán, hắn mảnh lân giáp màu đen lưu giữ lại gắn vào dây chuyện đeo lên.

Lúc Diệp Bùi Thiên xuất hiện ở chiến trường bên cạnh, Tân Tự Minh chính mình muốn trải qua một lần nữa bị cướp đoạt ma chủng. Nhưng không thể ngờ được cái người bị gọi là ma quỷ, lại so với những kẻ ra vẻ đạo mạo lại tốt hơn nhiều. Đã từng gây khó dễ cho nhiều lần, nhưng nhân ma ấy ngược lại không chút nào để ý mà buông tha.

“Đoàn trưởng, lúc anh ra quyết định như vậy, tôi đã không còn hy vọng đối với cái được gọi là nhân tính. Không thể tưởng được vị Nhân Ma kia, làm tôi nhớ đến bóng dáng của anh.”

“Nếu không phải có khả năng bất tử, người ngốc giống như các anh, ở thời đại như vậy đều sống không được bao lâu.”

Tân Tự Minh cong lưng đặt hoa tươi trong tay ở trước mộ bia

……

Diệp Bùi Thiên ngủ tới lúc mặt trời lên cao, Sở Thiên Tầm đã bày sẵn một bàn đồ ăn.

Tóc hỗn độn mà từ đệm chăn trung chui ra, còn chưa kịp ngồi dậy, Sở Thiên Tầm liền khom lưng vén tóc mái hắn, cho hắn một cái hôn.

“Đã đói bụng chưa? dậy ăn một chút gì đi.”

Vất vả bôn ba mấy ngày, nỗi khổ tương tư, hết thảy lắng đọng lại rồi hóa thành rượu ngon, chảy vào trong lòng Diệp Bùi Thiên, khiến cho hắn có chút mê say.

Hắn xuống giường, mở ba lô, lấy ra một bộ áo giáp tinh tế màu đen dùng lân giáp chế tạo thành, cùng màu với Song Đao kia, đặt trước mặt người trong lòng.

“Cho em?” Sở Thiên Tầm tiếp nhận, xoát một tiếng rút đao ra.

Thân đao thuần màu đen, tạo hình đơn giản, nhìn qua không bắt mắt chút nào, không giống vũ khí dùng ma vật cao giai chế tạo. Nhưng Sở Thiên Tầm nắm chúng trong tay, ẩn ẩn có thể phát hiện Ma Khí ẩn chứa một năng lực lớn ngo ngoe rục rịch.

Áo giáp sờ lên chắc chắn lại linh hoạt, từng mảnh lân giáp màu đen chặt chẽ mà sắp lên nhau, lúc mặc lên người có thể bảo vệ những bộ vị quan trọng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành động. Đầu ngón tay Sở Thiên Tầm lướt lên mặt dao sắc bén, tinh tế mà phát ra tiếng vang nhỏ, bắn ra một đạo quang nhỏ, bay ra ngoài cửa sổ. Chặt đứt đỉnh cây đại thụ. Nhưng cúi đầu nhìn kỹ đao trong tay, lại nhìn không ra dấu vết gì khác lạ.

Sở Thiên Tầm trong lòng khẽ giật mình, tay chạm vào lưỡi đao, ánh sáng mỏng vô thanh vô tức mà cắt vào da thịt.

Một giọt máu lăn xuống thân đao, bị thân đao màu đen hấp thu vào.

“Sắc bén như vậy? Rốt cuộc dùng ma vật cấp mấy chế tạo?” Sở Thiên Tầm kinh ngạc nhìn nhìn vết cắt trên ngón tay đổ máu không ngừng, cô là thánh đồ cấp năm, da thịt cùng độ dẻo dai không thể so với người thường, vũ khí này thế nhưng mới chạm nhẹ vào, liền bị thương, thật sự khiến cho cô bất ngờ ngoài ý muốn.

Diệp Bùi Thiên kéo tay cô qua, bỏ vào trong miệng mình.

“Ma vật cấp mười, lực sát thương rất lớn, em dùng phải cẩn thận một chút.” Hắn khẽ nói chuyện.

Thánh đồ mạnh nhất Xuân thành là Giang Tiểu Kiệt trước mắt là cấp tám, toàn thành cũng chỉ có một thánh đồ cấp tám.

Hiện người có đăng giai cao nhất là mọi người biết là cấp chín, số lượng cực kì ít. Diệp Bùi Thiên vậy mà cho cô một bộ vũ khí làm từ ma vật cấp mười.

Sở Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy mình từ một đỗ nghèo khỉ, qua một đêm thành người giàu.