Chương 37

Lúc này sắc mặt A Hiểu trầm xuống, chân Diệp Bùi Thiên đã bắt đầu chuyển động, không xông thẳng về phía trước, mà là hướng về phía bên trái

Ngay lúc vừa mới dừng chân, từ mặt đất vô số xúc tua màu đen chui ra.

Diệp Bùi Thiên rút kiếm ra, bốn năm đạo phong màu lam, phát ra tiếng bén nhọn, bay về phía những xúc tua đó, thân hình nhảy lên, mũi kiếm sắc bén lao thẳng tới yết hầu A Hiểu.

Đây là đạo pháp Sở Thiên Tầm thường dùng,mỗi ngày nhìn cô cùng ma vật chém gϊếŧ, Diệp Bùi Thiên cũng quen thuộc mà sử dụng được, lúc xuất ra chiêu thức này, đáy lòng thậm chí còn sinh ra một chút ngọt ngào.

Lông vũ màu đen trong không trung run rẩy, mở rộng hai cánh, che chở thân hình A Hiểu.

Lúc kiếm của Diệp Bùi Thiên hướng tới, A Hiểu kinh ngạc, ngay lúc lấy lại tinh thần liền hóa thành bọt nước, tiêu tán không thấy.

Diệp Bùi Thiên phát hiện chính mình bị nhốt vào một không gian đặc thù.

Bốn phía bị màn che treo lơ lửng trên không trung che mất, màn che màu đen chậm rãi kéo ra, thổ nhưỡng đen xì, đá lởm chởm, không có một gốc cây ngọn cỏ, toàn bộ nhìn không thấy một chút sinh mệnh nào, không trung đen kịt, cực kỳ yên tĩnh, trong đêm trời xa xa một con quỷ màu đỏ đôi mắt thật lớn.

“Ở thế giới này, cậu sẽ không thắng được tôi.”

Thân ảnh A Hiểu xuất hiện cách đó không xa, vươn hai tay, rất nhanh nứt ra một vết thương, miệng vết thương chảy ra máu đen, nhanh chóng thấm vào mặt đất, vô số xúc tua màu đen từ dưới nền đất chui ra, giống như đông tác của hắc xà hướng tới chỗ Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên hừ một tiếng, xuất ra một chiêu về phía mặt đất, hàng trăm hàng ngàn thứ từ mặt đất xốc lên, treo cổ hắc xà, cát bay đầy đất, long xà loạn vũ. Không trung tối tăm, bàn tay thật lớn được đất đá kết thành, từ trên chụp vào người A Hiểu.

Thân ảnh A Hiểu biến mất ngay tại chỗ, nhanh chóng xuất hiện ở một chỗ khác.

“Ở trong không gian của Tiểu Nghiên, tôi có thể tự do mà hoạt động. Mà cậu vĩnh viễn chỉ có thể bị giam cầm trong thế giới tối tăm này.” Thân ảnh A Hiểu không ngừng biến mất, rồi lại không ngừng xuất hiện khắp nơi. Ánh sáng biến mất, càng ngày càng tối, trừ bỏ trên bầu trời kia một đôi mắt màu đỏ sậm, dần dần không nhìn thấy bất kì cái gì

Diệp Bùi Thiên đứng ở nơi đó, mặt không chút biểu tình, nhưng động tác chậm lại.

“Cậu vẫn như trước sợ tối đúng không?”

Âm thanh quen thuộc từ trong bóng tối truyền đến, thanh âm đã từng trong thời điểm Diệp Bùi Thiên thống khổ nhất an ủi hắn, nỗ lực kéo hắn ra. Nhưng hiện giờ, lại muốn kéo hắn lại địa ngục đó.

Quá tối.

Bóng tối đối với Diệp Bùi Thiên là điểm trí mạng, máu trong thân thể đã bắt đầu cô đọng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Không thể gục xuống, Thiên Tầm còn ở bên ngoài chờ hắn. tay trái Diệp Bùi Thiên cầm lưỡi kiếm, máu chảy dọc theo lưỡi kiếm. Đau đớn giúp hắn thanh tỉnh, trong bóng đêm truyền đến một tiếng A Hiểu kêu rên.

A Hiểu lùi lại mấy bước, duỗi tay che trán, máu đen theo khe hở ngón tay chảy ra, nhiễm đen nửa gương mặt.

Hắn gương mặt dữ tợn lên: “Đáng chết, ta muốn giống như bọn họ, chém đứt tay chân cậu, để cậu lưu lại bên người.”

Không gian tối đen có một lỗ hổng do bên ngoài tác động vào, ánh mặt trời ở trong nháy tiến vào, lông vũ màu đen bay xuống.

Bầu trời chuyển động mãnh liệt,

A Hiểu dừng động tác, nhìn bầu trời nhanh chóng khép lại vết nứt,

“Có một người bên người muốn cứu cậu, là một nữ nhân.”

“Thật là thú vị, kẻ hèn cấp năm mà cũng có thể phá vỡ lá chắn của Tiểu Nghiên.” Hắn ngồi xuống một tảng nham thạch, cười rộ lên, “Hay là tôi kéo cô ấy vào đây, như vậy cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi?”

Lời nói vừa dứt, nham thạch dưới chân trong nháy mắt liền nứt ra, toàn bộ thế giới bị một lực lượng thật lớn lay động, bắt đầu lung lay.

“Anh chạm vào cô ấy thử xem?”Thanh âm trầm thấp vang vọng xuyên qua đất đá

A Hiểu thấy vị kia trong truyền thuyết Cát vàng đế vương hướng về mình đi tới.

Diệp Bùi Thiên giơ tay lên làm cho không gian này điên cuống chấn động, ánh mắt rét căm căm dừng ở trên người A Hiểu, tựa như đang nhìn một con kiến chuẩn bị chết.

……

Ở bên ngoài, Sở Thiên Tầm đối mặt với Tiểu Nghiên.

Gương mặt đơn thuần non nớt lơ lửng giữa không trung, chỉ có thể công kích vào hư không.

“Vô dụng thôi chị gái, đang còn sớm nên nhanh chóng rời đi đi.”

Từ trên cao nhìn xuống nhìn Sở Thiên Tầm mà nói, một con mắt nhiễm màu đỏ, một con mắt thanh triệt, mặt bình tĩnh, không có chút hận ý cũng không có vui mừng gì.

Đan Cầm ngẩng đầu nhìn cô gái, “Tiểu Nghiên, dừng tay lại, em cùng A Hiểu đều dừng tay lại đi, quay lại cuộc sống bình thường. Chúng ta né tránh những người đó, lại tìm một nơi an tĩnh sinh hoạt, đừng lại gϊếŧ người nữa, được không?”

Cô gái nhìn Đan Cầm, trên mặt không có một tia dao động,

“Chị Đan Cầm, chị quá đơn thuần, bọn họ là vĩnh viễn không có khả năng buông tha cho anh A Hiểu, em chỉ có giúp đỡ anh ấy gϊếŧ những người đó, gϊếŧ hết tất cả. Mới có thể bảo hộ anh ấy được.”

Đan Cầm nắm chặt bàn tay, lộ ra biểu tình bi thương.

Từ sớm cô đã biết, cho nên mới ở lại viện nghiên cứu làm “Hộ sĩ”, cô từng chiếu cố Tiểu Nghiên lúc bị bắt đến đến căn cứ. Biết rõ cô gái trước mắt là một thiếu nữ đơn thuần. Nhưng hiện giờ gương mặt nho nhỏ lơ lửng trên không trung dại ra, không hề gợn sóng khi cướp đoạt đi sinh mệnh người khác.

Sở Thiên Tầm vung mấy chục đao về phía trước, nhưng là lưỡi đao xuyên qua hư vô, không có chút biến đổi gì.

Cô thở phì phò, nhắm hai mắt lại.

Bình tĩnh một chút, Sở Thiên Tầm, tình huống như vậy mày đã từng gặp qua, biết phá giải như thế nào.

Muốn phá vỡ nó, không chỉ dựa vào dị năng, mà còn……

Cô chợt mở hai mắt, trong mắt đọng tinh quang, duỗi tay xuất đao,

Vô thanh vô tức chém ra một đao.

Tiểu Nghiên kinh ngạc, cô ấy cúi đầu nhìn cơ thể vô hình của mình, thế nhưng một lỗ hổng đã bị vỡ ra.

“Này…… cô rõ ràng chỉ là cấp năm.” Cô ấy kinh ngạc mở miệng, “Vì cái gì có thể dùng tinh thần lực cường đại như vậy.”

Sở Thiên Tầm bình tĩnh mà nhìn về phía Tiểu Nghiên, chậm rãi mà chém một đao lại một đao.

Đối với không gian do tinh thần lực tạo ra, chỉ có người cầm đao vững vàng tinh thần mới có thể tấn công nó.

Cô tuy rằng đẳng giai chỉ có cấp năm, nhưng đã trải qua một giấc mộng thật dài về thế giới song song kia, như nhiều thêm so với người khác một đời người, Sở Thiên Tầm đối với tinh thần lực ắt hẳn không thua với cường giả hệ tinh thần lực.

Tiểu Nghiên thân thể bắt đầu lay động, muốn tránh đi công kích của Sở Thiên Tầm. Nhưng cô ấy đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc mở to hai mắt, bên con mắt đỏ ngầu kia chảy xuống một đạo huyết lệ toàn bộ cơ thể không chịu khống chế mà bắt đầu lay động nứt ra, vô số lông vũ màu đen từ không trung bay xuống.

Tiểu Nghiên lăn xuống mặt đất, khôi phục hình thái loài chim của mỉnh.

Hai nam nhân nghiêng ngả lảo đảo mà xuất hiện.

Tiểu Nghiên giãy giụa bò dậy, mở cánh bảo vệ nam nhân tóc bạc, vụt một cái bay lên biến mất trong chớp mắt.

Diệp Bùi Thiên đỡ bả vai Sở Thiên Tầm, trên dưới đánh giá xác định cô bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra, kéo cô vào trong lòng ngực, gối lên bả vai cô, gắt gao ôm lấy.

……

Lúc Khổng Hạo Ba tỉnh lại, phát hiện chính mình đã về tới thôn Tiểu Chu.

Cậu bị thương rất nghiêm trọng, cả người vô lực. Một năm nhân mặt mang mặt nạ màu bạc ngồi bên mép giường, đỡ cậu ngồi dậy, rót cho cậu một chén nước ấm, cho cậu uống một ngụm.

“Lâm Phi, tôi…… Những người khác đâu?” Trong lòng dù đã biết, chỉ là như cũ chưa từ bỏ ý định mà ôm hy vọng.

Nam nhân ngồi ở bên cạnh nhìn cậu sau một lúc lâu, thấp giọng nói hai chữ, “Xin lỗi.”

Khổng Hạo Ba thống khổ nhắm mắt, quay mặt qua chỗ khác. Đó bằng là hữu cũng là trưởng bối, ngày hôm qua còn vô cùng náo nhiệt mà ăn uống nói chuyện, trong một đêm toàn bộ chết thảm.

Trong lòng bi thống cùng nghi hoặc, miễn cưỡng xốc chăn đứng lên, quyết định trở về tổng bộ Sáng Thế

“Cảm ơn hai người, tôi thiếu anh một ân tình, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ báo đápi.”

—---

Ở trong một gian nhà tối tăm .

A Hiểu buông cánh Tiểu Nghiên đang đỡ mình, cong lưng mà đi. Còn chưa đi đến mép giường, hắn tựa hồ đã hoàn toàn chống đỡ không được, duỗi tay bắt lấy khăn trải giường, mới không làm chính mình cả người ngã xuống mà đi.

“Ha ha ha.” Hắn ghé vào mép giường mà cười “Nguyên lai hắn tìm được một người yêu hắn. Tự cho rằng đó là hạnh phúc. Cho nên hắn mới phản bội chúng ta.”

Tiểu Nghiên đứng ở phía sau, nhìn nam nhân ghé vào mép giường thống khổ cuồng tiếu bi thương.

A Hiểu muốn đứng lên, nhưng đầu gối mềm nhũn, lần thứ hai ngã xuống. Da thịt trên cánh tay, khuôn mặt đang trơn bóng bắt đầu héo rút, dần dần giống như vỏ cây nhăn nheo bèo nhèo, màu tóc bạc trở khô khốc. Nháy mắt già nua mấy chục tuổi.

Tiểu Nghiên vội vàng dìu hắn nằm lên giường, gắn cho hắn thiết bị duy trì sinh mệnh

“Để em thu thập một ít máu của Diệp Bùi Thiên tiêm vào cho anh?”

A Hiểu lắc lắc đầu, nhắm lại đôi mắt vẩn đυ.c , “Không cần lãng phí, lúc không cần ra ngoài, thì cần gì bộ dáng đó?”

……

Lúc Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên rời thôn Tiểu Chu, ngoài ý muốn thấy Đan Cầm.

Cô ấy mặc váy áo giản dị, trên đầu đeo khăn trùm đầu, yên lặng đứng dưới cây phong lá đỏ.

Cô ấy là người thưởng không có dị năng, lại làm việc mà không ai dám làm, ngay cả thánh đồ cũng không có dũng khí làm việc đó.

“A Hiểu đã rời đi, từ nay về sau, hẳn là không có người ngoài tới quấy rầy. Bọn họ mỗi một người đều nỗ lực để được sống, tôi thật sự hy vọng bọn họ có thể an tĩnh lại mà ở thôn nhỏ này, sống thật tốt. Cảm ơn hai người lúc ấy ra tay giúp tôi.”

Sở Thiên Tầm nắm tay cô ấy “Đan Cầm. Cô là người khiến tôi rất bội phục”

Đan Cầm hơi hơi cúi đầu, tóc hai bên tai rũ xuống “Tôi đã từng là thành viên Thần Ái, nhưng tôi cùng những người đó giống nhau, tàn nhẫn đem bọn họ coi như vật không có sinh mệnh làm thí nghiệm.”

“Hiện giờ, tôi phải chuộc lại tội lỗi của chính mình.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Bùi Thiên cùng Sở Thiên Tầm, “Tôi không hy vọng những người đã từng bị thương tổn có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi hy vọng bọn họ có thể tha thứ cho chính bản thân mình, thoát khỏi bóng ma đó, làm lại cuộc đời.”

Diệp Bùi Thiên trầm mặc nhìn cô ấy một lát, móc ra một túi nhỏ đựng ma chủng, nhét vào tay Đan Cầm,

“Vất vả rồi, chiếu cố bọn họ thật tốt.”

Hắn để lại những lời này, không để Đan Cầm cự tuyệt, xoay người rời đi.

“Hẹn gặp lại, Đan Cầm, nếu có chuyện gì, đến Xuân thành tìm chúng tôi.” Sở Thiên Tầm đuổi theo Diệp Bùi Thiên, vừa đi vừa quay đầu vẫy tay.

……

Đi một ngày đường núi, lúc tới bữa tối, Diệp Bùi Thiên cùng Sở Thiên Tầm tác túc trong một sơn động nho nhỏ trong rừng sâu.

Diệp Bùi Thiên làm thịt một con gà, nhét đẩy quả hạch thu thập được vào trong bụng, dùng lá gói lại mấy lớp bề ngoài, rồi đắp bùn lên, vùi vào đống lửa.

Lúc lớp bùn bên ngoài nứt ra, mùi thịt bay ra ngoài, bên trong thịt nướng đến ngoài giòn trong mềm.

Tuy rằng hôm nay tuyết không rơi, nhưng thời tiết cực kì khắc nghiệt, mùa đông như vậy, chẳng những có thể ngồi bên đống lửa, ăn thịt ăn đến no, thậm chí còn không phải động một ngón tay làm bất cứ cái gì.

Sở Thiên Tầm cảm thấy cô sắp bị Diệp Bùi Thiên nuôi hỏng rồi.

Buổi chiều gặp được một con ma vật cấp sau, cô hứng thú bừng bừng mà xông lên, lưu lại một vài vết thương nhỏ, Diệp Bùi Thiên liền không cho cô nhúc nhích.

Diệp Bùi Thiên chuẩn bị tốt bữa tối, đang ở ngoài động xem xét tình huống,đi một vòng xung quanh, trên mặt đất nhìn không ra dấu vết hạt cát tinh tế, nếu có địch nhân hoặc là động vật tới gần, những hạt cát có thể truyền lại tin tức nhắc nhở hắn.

Mà Sở Thiên Tầm chỉ cần ngồi trên đống cỏ khô ráo, gặm cái đùi gà, thậm chí không cần lo lắng có bất kì kẻ nào cùng cô đoạt đồ ăn,

Tuy rằng rất nhiều lúc Diệp Bùi Thiên ỷ lại cô, nhưng Sở Thiên Tầm phát hiện, trên thực tế cô mới là người bị nam nhân quản mới đúng.

Diệp Bùi Thiên làm xong, tiến vào, cong eo một chút ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên Tầm.

Ban đêm rừng núi đặc biệt tĩnh dật, có thể nghe tiếng dã thú gầm rú.

Bên ngoài càng rét lạnh, đống lửa trong sơn động càng tạo cảm giác ấm áp thoải mái.

Diệp Bùi Thiên tháo mặt nạ màu bạc che mặt xuống, nhìn Sở Thiên Tầm một cái, ánh mắt lưu chuyển một chút, tầm mắt cố định ở góc trái liền bất động.

Sở Thiên Tầm ăn uống no đủ, tâm tình rất tốt, đặc biệt dễ nói chuyện, chống má nhìn hắn,

“Làm sao vậy? Muốn cái gì sao.”

Mặt Diệp Bùi Thiên đỏ bừng lên.