- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới
- Chương 3
Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới
Chương 3
Ánh lửa dần dần lại gần, đó là một cô gái, dáng người thon thả, tóc ngắn ngủn, từ hành động tới độ nhạy, cô bất quá là một thánh đồ thập phần nhỏ yếu.
Người nọ thật cẩn thận mà tới gần đây, trong bóng đêm một đôi mắt sáng hiện ảnh ngược ngọn lửa, mang theo một phần cẩn thận trên dưới đánh giá vũng máu chỗ Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên cảm thấy một loại khuất nhục, hắn quay mặt qua chỗ khác,xem ra danh tiếng chính mình còn chưa đủ lớn, một con kiến nhỏ yếu như vậy cũng thừa dịp thời điểm hắn suy yếu nhất mà mơ tưởng tới máu của hắn.
Cô tựa hồ do dự nửa ngày, cây đuốc cầm trong tay cắm ở trên mặt đất, từ ba lô lấy ra một cái bình, ở bên người ngồi hắn xổm xuống.
“Xin lỗi, tôi ở Bắc trấn tìm thật lâu, đều không có mua được cái thuốc…… kia. Bạn của tôi sắp chết, xin lỗi.”
Cô thấp giọng nói, từ miệng viết thương nhỏ của Diệp Bùi Thiên đổ máu nhận một bình máu.
Bất quá lại là một câu nói chính nghĩa, tiểu nhân hành động đê tiện, chờ hắn động đậy được, lập tức gϊếŧ chết cô ta.
Diệp Bùi Thiên trong lòng cười lạnh.
Sở Thiên Tầm đậy lên nắp bình đứng dậy, cô thần sắc phức tạp nhìn người kia ngâm mình trong máu đen.
Cô ở Bắc trấn tìm thật lâu, không có tìm được thánh dược mình muốn, đành phải mạo hiểm đi vào chiến trường thử thời vận. Vận khí cô không tồi, nhưng không biết vì cái gì, trái tim như bị bóp chặt lại hít thở không thông thống khổ.
Người nằm trong vũng máu này, đầu tóc ngắn dính máu tanh hồng, hỗn độn mà bao trùm mặt mày, từ tóc rối lộ ra ánh mắt, tĩnh mịch, lạnh băng, sắc bén như đao.
Ở một thế giới khác Diệp Bùi Thiên, ánh mắt thực thuần tịnh, ôn nhu, luôn là lay động.
Tuy rằng bọn họ có gương mặt giống nhau như đúc, nhưng lại là hai người triệt để bất đồng.
Sở Thiên Tầm biết người nam nhân trước mắt hận thế giới này, hận mọi người, bao gồm cả cô. Cô vì Cao Yến, cũng làm ra loại hành động làm hắn căm hận nhất.
Ở thời đại tàn khốc như vậy, lăn lê bò lết 5 năm trời, Sở Thiên Tầm trong lòng sớm đã rèn luyện đến cứng rắn lạnh băng, cô tự tin có thể cùng người đàn ông có gương mặt giống nhau sinh tồn ở thời đại này.
Cô cắn chặt răng, khom lưng duỗi tay đi lấy cây đuốc trên mặt đất, chuẩn bị rời đi.
Ánh mắt người kia cơ hồ dính trên ngọn lửa trong tay cô.
Đúng rồi, Diệp Bùi Thiên sợ tối. Sở Thiên Tầm nghĩ tới.
Thời điểm Ma chủng buông xuống, hắn bị cha mẹ của mình nhốt ở trong kho hàng không thấy ánh mặt trời, cùng ma vật làm bạn, ước chừng ba tháng mới có người phát hiện, nói vậy chứng sợ tối này so với hắn ở một thể giới khác càng nghiêm trọng hơn.
Giờ phút này hắn một câu đều không nói, chỉ là dùng ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cây đuốc trong tay Sở Thiên Tầm.
Tâm lạnh như băng của Sở Thiên Tầm bị cái kia ánh mắt cắt ra một lỗ hổng, vết thương như dung nham nóng rực nóng bỏng từ kia trào ra, trong lòng khó chịu, làm cô chua xót lại thống khổ.
Diệp Bùi Thiên nhớ nhung mà nhìn trong đêm đen kia một chút ánh sáng.
Bàn tay cô hướng xuống dưới, cầm cây đuốc, Diệp Bùi Thiên biết người này phải đi, cô sẽ mang ánh sáng duy nhất này đi, chính mình một lần nữa lại chôn vùi vào trong bóng đêm.
Hắn thậm chí bắt đầu hy vọng đối phương lấy máu của mình nhiều một chút, mặc kệ muốn lấy cái gì đi đều được, chỉ cần cô có thể đem phần ánh sáng để lại cho chính mình.
Hắn không muốn bị bóng đêm giữ lại.
Nhưng thế giới này chưa từng có người để ý mong muốn của hắn.
Trong đêm đen tay nắm lấy cây đuốc giống như nghe thấy được thanh âm đáy lòng từ đáy lòng hắn, đột nhiên dừng lại, cái tay kia nắm chặt rồi lại buông ra.
Phía trên vang lên âm thanh sột soạt quần áo, một chiếc áo khoác rắn chắc, mang theo nhiệt độ cơ thể, khoác lên người hắn.
Cuối đêm mùa thu thực lạnh,
Máu toàn thân Diệp Bùi Thiên cơ hồ như ngưng lại, lạnh đến mức chết lặng.
Khoảnh khắc bao bọc lấy cơ thể đông cứng, từ đầu vai hắn, cổ, xương cổ, bụng…… Mỗi một tấc da thịt lòa lỗ bên ngoài nhanh chóng được che đậy, đột nhiên ở l*иg ngực nhịp tim loạn soạn đập liên hồi.
Cô thế nhưng còn không bỏ qua, duỗi tay vòng qua bờ vai của hắn, tránh đi cánh tay bị gãy, đem cả người từ trong vũng máu ôm lên.
Thời điểm Sở Thiên Tầm bế lên Diệp Bùi Thiên lắp bắp kinh hãi
Quá gầy.
Đây là cảm nhận đầu tiên của cô, cô hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng một nam nhân nên có.
Bị cô ôm vào trong ngực, vòng eo quá mức tinh tế, xương sau lưng bả vai cộm tới cánh tay của cô, dựa vào đầu vai trắng nõn,nhịp đập dưới mạch máu màu xanh lá, xương quai xanh xông ẩn ẩn hiện hiện.
Uy danh hiển hách Diệp Bùi Thiên hẳn là không thiếu đồ ăn, vì cái gì đem chính mình gầy thành cái dạng này.
Thánh đồ lúc sau, cấp bậc tăng lên, sức mạnh trong cơ thể cũng sẽ được tăng lên, bất luận là tốc độ hay là lực lượng, năng lượng toàn thân sẽ tăng lên toàn diện.
Sở Thiên Tầm cấp 4 bế lên Diệp Bùi Thiên chút nào không ảnh hưởng đến hoạt động đi lại.
Cô nhanh chóng rời đi, xoay người chui vào trong rừng cây chiến trường bên cạnh.
Diệp Bùi Thiên bên tai là tiếng gió. Ôm hắn là thánh đồ hệ gió, đẳng giai rất thấp. Bất quá cũng có thể vận dụng gia tốc gió của mình hành động.
Cô gái này có lẽ là không cam lòng nên quyết định đem mình cả người mang đi.
Nhưng cô tốt xấu gì cũng không giống những người trước đó, đem hắn buộc vào người trốn chạy, mà là mang theo một phần cẩn thận, tránh đi miệng vết thương nghiêm trọng, đem hắn bao lại trong áo khoác nho nhỏ, ấm áp cẩn thận ôm vào trong ngực.
Diệp Bùi Thiên sống trong gia đình ly dị, từ nhỏ cha đối hắn không bao giờ hỏi đến, mẹ kế đối hắn cũng thập phần lãnh đạm. Ở trong trí nhớ của hắn, tựa hồ không có người dừng tư thế thẹn thùng ôm qua.
Rừng cây hòa tan với bóng tối, hắn lần nữa bị bóng tối bao trùm, giống chìm vào vực sâu, không thể tự chủ mà toàn thân cứng đờ, không có biện pháp hô hấp. Hắn dùng hết sức lực, miễn cưỡng làm chính mình không run rẩy quá mức kịch liệt, để tránh cô phát hiện nhược điểm.
Hắn Diệp Bùi Thiên có thể mặc người đời đuổi gϊếŧ, mặc người đời mắng chửi, nhưng tuyệt không muốn lộ ra điểm yếu để bị người đời cười nhạo thương hại.
May mắn người này đem mình dựa vào đầu vai cô, độ ấm từ da thịt tiếp xúc truyền tới mặt, Diệp Bùi Thiên thậm chí có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của cô bởi vì chạy vội mà dồn dập.
Cái này làm cho hắn cảm giác hơi tốt một chút, bởi vì hắn biết chính mình không phải người duy nhất trong bóng đêm dài đằng đẵng này.
Sở Thiên Tầm chạy trốn thực mau, chạy rất xa, một đường từ Bắc trấn chạy về phụ cận Xuân thành.
Cô trong lòng có chút lo âu, cô ở Bắc trấn rất lâu, vẫn không thể mua được Thần dược trong truyền thuyết. Cuối cùng cô không thể không mạo hiểm, tìm Diệp Bùi Thiên, không màng hắn có đồng ý hay không đã từ trên người hắn trực tiếp lấy một phần “thánh dược chữa thương”.
Cứ việc như thế, thời gian cũng đã trì hoãn lâu, cô thực lo lắng thời điểm mình trở về, chờ cô là thi thể Cao Yến đã lạnh băng.
Lúc sau ma chủng buông xuống, trên địa cầu thực vật tựa hồ được đến ma vật tẩm bổ, tràn đầy sinh lực nhanh chóng sinh trưởng, cho đến bây giờ, đã cơ hồ bao trùm phần lớn dấu vết thời đại hoàng kim nhân loại.
Phòng ốc cũng đã bị dây leo màu xanh lục che đậy ở bề ngoài.
Sở Thiên Tầm đẩy đám dây màu xanh lục ra, chui vào. Đem Diệp Bùi Thiên đặt ở trên mặt đất.
Nam nhân trong l*иg ngực cô vẫn duy trì một tư thế hoàn toàn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng.
“Anh chờ một chút.” Sở Thiên Tầm nói, từ ba lô tùy thân lấy ra một cái đèn nhỏ, đẩy chốt mở.
Ánh đèn nhẹ nhẹ ở trong nháy mắt lan ra, loại bỏ tối tăm trong phòng.
Ở niên đại hoàng kim đèn nhỏ như vậy trên vỉa hè chỉ bán một đồng một cái, lại không nghĩ đến, nó rất thực dụng, có thể dùng thật lâu, Sở Thiên Tầm ngày thường dùng thật sự quý trọng.
Giờ phút này nàng đem nó lấy ra tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Bùi Thiên.
Nam nhân nằm trên mặt đất giống như đột nhiên có thể hô hấp sau khi chết đuối, mở miệng ra thở dốc vài cái, cơ thể cứng đờ thực rõ ràng đã thả lỏng.
Sở Thiên Tầm lấy ra ấm nước duy nhất cùng lương khô, mở ra, cùng đèn kia bày ra trước mắt Diệp Bùi Thiên.
“Xin lỗi. Tôi phải đi rồi.” Cô nói.
Nhấc lên dây leo chuẩn bị chui ra, Sở Thiên Tầm lần thứ hai quay đầu lại nhìn thoáng qua,
Cái thân ảnh kia nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đôi mắt mở to, tầm mắt vẫn luôn dừng ở nơi phát ra ánh sáng trên cái đèn nhỏ.
Ảnh ngược từ đôi mắt hắn thu vào ánh đèn yếu ớt, như vậy không hề có tử khí trầm trầm, có vài phần giống bộ dáng Sở Thiên Tầm nhớ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới
- Chương 3