Chương 27

Trong căn cứ Kỳ Lân, Tân Tự Minh ngồi trong thư phòng, cúi đầu lật xem giấy tờ trên mặt bàn.

Cấp dưới đứng trước bàn báo tin tức

Tân Tự Minh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe cấp dưới báo lượng lớn thánh đồ lật tung cái sa mạc cũng không có thể tìm được Diệp Bùi Thiên, khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.

“Đoàn phó, chúng ta thật sự không hành động gì sao? Diệp Bùi Thiên mang cái vòng kia, không thể thi triển dị năng. Hiện tại Sáng Thế, Thần Ái, Vinh Quang…… Tất cả đều phái người tới dò xét, nghe nói đã mở rộng phạm vi tìm kiếm tới các căn cứ gần đó.”

Tân Tự Minh bưng tách cà phê uống một ngụm, ánh mắt dời văn bản chuyển hướng lên trên người cấp dưới.

“A Khải, cậu có nghĩ tới, chúng ta có lẽ có thể tìm được Diệp Bùi Thiên, nhưng chúng ta chưa chắc có thể bắt được hắn. Người này mang đến ích lợi quá lớn, phúc lớn họa lớn, vô ý một chút Kỳ Lân đoàn chúng ta sẽ bị hủy hoại. ”

Tân Tự Minh đặt tách cà phê xuống.

Khi đó, lúc vừa bắt giữ Diệp Bùi Thiên, vì cái dụ hoặc lớn. Ở một khắc kia , hắn đột nhiên liền ý thức được chính mình không nên xen vào vũng nước đυ.c này. Nếu hắn chân chính cầm tù Diệp Bùi Thiên, Kỳ Lân chắc chắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích,không ngày nào yên tĩnh.

A Khải không phục lắm: “Đoàn phó, Kỳ Lân chúng ta sợ cái gì?”

Tân Tự Minh xua tay đánh gãy lời của hắn, “Không nói cái khác, Diệp Bùi Thiên, người này, khó có thể nắm giữ. Hắn quá độc ác, không chỉ đối với địch nhân tàn nhẫn, đối với chính mình càng tàn nhẫn. Tôi nghĩ rất khó có người có thể vĩnh viễn trói buộc hắn.”

“Huống hồ,” Tân Tự Minh vươn hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái nhẫn trên ngón tay cái “Tóm lại coi như thiếu hắn một ân tình, tạm thời quan sát một chút.”

A Khải cũng là một trong những người sáng lập Kỳ Lân, đi theo Tân Tự Minh đã lâu, rất rõ vị phó đoàn trưởng này là một người như thế nào. Đoàn phó đối đãi người ngoài, chỉ cần lấy đủ ích lợi, hắn tùy thời có thể xé bỏ ước định, trở mặt vô tình. Đoàn trưởng Phong Thành Ngọc là lần đầu tiên từ trong miệng vị đoàn phó nghe thấy cái tên đó.

“Đoàn phó, anh…… Có phải hay không có chút đồng tình với Diệp Bùi Thiên?” A Khải gãi gãi đầu, nhớ tới cái tên kia ở trong cát vàng trung liều mình hủy diệt tới cùng bọn họ, cùng đồng quy vu tận

“Lại nói tiếp, người kia cũng thật là xui xẻo. Hắn lúc còn bị Thần Ái bắt giữ trong tay đã chịu đựng bao nhiêu thứ, nghe nói lúc chuyện của Thần Ái bại lộ, bên trong đó cùng địa ngục không khác nhau là mấy.”

“Đồng tình?” Tân Tự Minh khóe miệng kéo lên một chút, cười lạnh

“Từ Hồ Lô trấn, đoàn trưởng cùng các huynh đệ bị hại chết lúc sau, từ này vĩnh viễn không tồn tại trong từ điển của tôi.”

Trong một căn phòng tối tăm trong Thần Điện, bóng đen từ hai cánh trên tượng lớn rủ xuống, kéo tới chỗ người đang quỳ dưới sàn.

“Thánh phụ.” Một cô gái mặt áo giáp đi tới.

Nam nhân được gọi là Thánh phụ đứng dậy, xoay người, “Hoài Ngọc, con là đứa nhỏ trung thành nhất, lúc này đây, ta sẽ cầu phúc cho con.”

……

Hai cái phòng của Lão Quách đều chất đầy tạp vật, không có chỗ mà ăn cơm.

Vì thế chiếc bàn ăn cơm được đặt ngay trước cửa trong viện, ba người ăn cơm chiều.

Diệp Bùi Thiên nấu cơm cùng thịt kho tàu.

Cắt thịt ba chỉ thành những khối vuông, màu caramel lấp lánh, được nấu dưới lửa nhỏ trong hai giờ, từng khối oánh lên màu sắc mê người. Cắn ở trong miệng béo mà không ngán, hương vị lan khắp miệng, cơm tẻ thơm ngào ngạt, muốn đem đầu lưỡi nuốt vào.

Sở Thiên Tầm thích ăn cay một chút, tuy rằng cô không có yêu cầu gì, nhưng nếu có một người cố tình theo khẩu vị này của cô mà mấy ba bữa, cũng khó tránh khỏi việc cô ăn mà nghiền không dứt ra được. Có đôi khi cô không muốn nghĩ tới việc nếu sau không được ăn đồ ăn Diệp Bùi Thiên nấu nữa, quay về thời điểm ăn mấy món khô cằn cứng ngắc kia

Lão Quách ăn mà đũa gắp liên tục, Sở Thiên Tầm không chút yếu thế mà gắp, cô còn không quên mà gắp đồ ăn vào bát Diệp Bùi Thiên, để tí mang về phòng cho hắn ăn.

Đảo mắt cái một nồi thịt liền hết sạch, dưới đáy nồi chỉ còn lưu lại ít nước, lão Quách cùng Sở Thiên Tầm đồng thời duỗi tay giữ chặt cái nồi.

“Thiên Tầm, cô lúc nào cũng có thể được ăn như vậy, ta đã rất lâu rồi mới có thể ăn, cô nhường cho ông chú này đi, a.” Lão Quách mặt ủ mày ê mà cầu xin.

Sở Thiên Tầm trừng một cái, rốt cuộc buông lỏng tay ra.

Lão Quách vui rạo rực mà bới một chén cơm tẻ lớn, bỏ vào trong cái nồi trộn lên, mỗi hạt cơm đều bọc lên trong nước thịt, cảm thấy thật mỹ mãn.

Ngoài cửa bỗng có một nữ nhân xuất hiện, không quá ba mươi tuổi, cả người lại mang theo cảm giác gần đất xa trời, cô ấy không nói một lời, mở cửa một phòng, đi vào, phanh một tiếng đóng cửa lại. Đi vào một lúc, một mảnh yên tĩnh nổi lên.

“Cô ấy là thánh đồ cấp bốn, nhưng chồng con đã chết, đại khái cảm thấy tồn tại không còn ý nghĩa gì, mỗi ngày đều là bộ dạng nửa chết nửa sống.” Lão Quách nói cho họ tình cảnh của gia đình cô ấy

Không bao lâu, lại có một dáng người thấp béo từ cửa tiến vào, ôm hai cô gái xinh đẹp động lòng người đi vào. Hắn ta đẩy một người tới trước mặt lão Quách, khoe khoang “Này thấy thế nào, lão Quách? Nếu để mắt thì nói, tôi cùng huynh đệ đều khách khí.”

Lão Quách không để ý hắn ta, không tiếp lời hắn, quay phắt đi.

Hắn ta duỗi tay phẩy phẩy hai cô gái kia ra, tiến lại gần

“Lão Quách nghe tôi nói không? Có chuyện mới này.”

“Phụ cận thôn Tiểu Chu, lại có chuyện gì?”

“Trấn trên mới có mấy nhóm người tới, nói muốn tìm vị kia ——” thấp giọng mở miệng “Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.”

Diệp Bùi Thiên nghe được lời này, bất động thanh sắc mà nhìn Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm liếc mắt một cái cũng không nhìn hắn, ngồi ở bàn ăn cười tủm tỉm, dùng tay chống cằm mở miệng nói chuyện: “Đại ca, Diệp Bùi Thiên không phải ở sa mạc sao, như thế nào lại tới chỗ chúng ta?”

“Mới tới à?” Hắn ta nhìn thoáng qua Sở Thiên Tầm, đối với cô gái cười khanh khách không có chút đề phòng,

“Ai biết được, nghe nói phụ cận này mỗi một cái căn cứ đều có người lục soát. Nếu là ai có thể cung cấp tin tức đại ma đầu kia, có thể phát tài.” Hắn xoa xoa bàn tay, nâng cằm Sở Thiên Tầm “Ước chừng năm viên ma chủng cấp sáu”

Hắn ta nói xong lời này, ngồi dậy, ôm hai cô gái kia vào nhà.

“Mặc kệ hắn ta, không phải người tốt lành gì.” lão Quách nhắn một câu.

Sở Thiên Tầm đứng dậy thu thập chén đũa.

Ngoài cửa lớn bước vào một thanh niên mặt mũi bầm dập, khập khiễng đỡ vách tường đi vào, bỗng nhiên thấy Sở Thiên Tầm, phảng phất như bị dẫm lên cái đuôi khϊếp sợ, giơ lên cánh tay che mặt, khom lưng dọc theo góc tường đi vào phòng.

Người này là Tiểu Mục sáng sớm ở đầu ngõ cản đường Sở Thiên Tầm, cậu ta đi về phòng, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói mềm mại của bé gái gọi anh trai.

Sở Thiên Tầm nhìn nhìn lão Quách cùng Diệp Bùi Thiên, đối với người này tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu. Diệp Bùi Thiên không nói một lời mà bưng chén về phòng.

“Cũng đừng để ý đến hắn ta, cũng không phải cái thứ gì tốt.” Cùng một câu, nhưng nghĩ khí lão Quách lại khác nhau rất lớn

“Cha mẹ hai năm đều đã chết, chỉ còn hai đứa nhỏ nương tựa lẫn nha, cô bé kia còn hay bệnh. Cậu ta mới phải làm cái việc này.” Lão lắc đầu, “Thời buổi này ai cũng không dễ dàng.”

Buổi tối, Sở Thiên Tầm chờ cái mặt nạ, cô cao hứng mà tiếp nhận từ trong tay lão Quách, cầm cái mặt nạ mềm mại đi vào trong phòng.

“Vũ khí cùng áo giáp còn chưa hoàn thiện, lão Quách đưa cái này trước cho tôi” Sở Thiên Tầm bước vào phòng trong.

Diệp Bùi Thiên trầm mặc mà ngồi bên mép giường, ánh mắt trầm xuống không biết đang nghĩ gì

Phòng nhỏ hỗ độn được dọn sơ qua, được kê thêm một cái giường nho nhỏ. Trên giường có một cái khăn trải giường giặt đến bạc màu, một cái gối mềm mại.

Lúc Sở Thiên Tầm đi qua, nhịn không được duỗi tay vuốt thẳng nếp nhăn trên khăn trải giường.

Hăn rất ít khi nói chuyện, có đôi khi cả ngày cũng nghe không thấy hắn nói một lời, nhưng thực tế hắn cực kì săn sóc cùng cẩn thận. Cô bỗng nhớ tới lời lão Quách nói

Người nam nhân này rất đáng tin, cô phải đối tốt với hắn.

“Đeo lên thử đi.” Sở Thiên Tầm đưa đồ cho hắn, che giấu một chút cảm xúc của mình.

Diệp Bùi Thiên có chút mờ mịt mà ngẩng đầu, nhăn mày, Sở Thiên Tầm hơi hiện ra một tia chút hoảng loạn.

Sở Thiên Tầm duỗi tay kéo cái khẩu trang màu đen trên mặt hắn xuống, thay bằng cái mặt nạ tinh xảo kia. Vải dệt màu trắng sữa, che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi cùng xương quai hàm nghiệm nghị.

Giờ phút này hắn ngồi ở mép giường ngẩng đầu, đôi mắt bị bịt kín, Sở Thiên Tầm liền không khỏi chú ý tới đôi môi đó,đôi môi có chút mỏng, hơi hơi mấp máy, xuống chút nữa là trắng nõn cổ, hầu kết lăn lộn, phía dưới là một cái vòng màu đen trên xương quai xanh.

Sở Thiên Tầm sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhất thời không dời mắt được.

Không xong, dưới đáy lòng nhẹ nhàng nói một tiếng.

Hắn ngẩng mặt lên, bởi vì xác định Sở Thiên Tầm không nhìn thấy biểu cảm của mình, lần đầu tiên lấy hết can đảm nhìn thẳng vào cô.

Trong lòng âm thầm vui sướиɠ, hắn rõ ràng mà khẳng định, cô cúi đầu nhìn hắn, cặp mắt mang theo tia sáng, không có chán ghét, cũng không có sợ hãi

Diệp Bùi Thiên nhìn cặp mắt kia,

“Thiên Tầm,” hắn nhẹ nhàng mở miệng, “Cô có muốn cái gì hay không?”

Sở Thiên Tầm không hiểu ý tứ của hắn, nhưng Diệp Bùi Thiên lại không nói gì thêm nữa

Sở Thiên Tầm gối lên cánh tay nằm trên giường, nhìn Diệp Bùi Thiên ngủ trên một cái giường khác

“Bùi Thiên, hai ngày nay anh có chuyện gì à.Có phải không quen hay không? Đột nhiên vào hoàn cảnh này nên không quen ư.”

Diệp Bùi Thiên rũ mắt xuống

“Tôi có chút sợ hãi, sợ đây không phải sự thật, sợ tất cả việc này hết thảy đều là cảnh trong mơ Tân Tự Minh khống chế.”

Qua một lúc lâu, hắn mới nói thêm một câu,

“Nếu đây chỉ là một cảnh trong mơ, không cần đánh thức tôi dậy được không.”

Sở Thiên Tầm vươn tay, vươn qua khoảng cách giữa hai cái giường, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo kia

“Đây chắc chắc không phải là mơ, tôi đảm bảo với anh”