Chương 22

Dưới đêm trăng, Diệp Bùi Thiên một mình đứng trên sa mạc rộng lớn.

Gió lạnh phất quá, kéo theo một vài hạt cát, vô số người mặc áo giáp, trong tay cầm vũ khí, đem hắn vây lại.

Đó đều là cũ khí cao cấp do Ma Khu chế tạo tỉ mỉ, ở dưới ánh trăng lóe ra tia sáng, tất cả đều cường đại mà lạnh băng.

Nhưng chủ nhân của chúng giờ phút này không giống chúng nó bình tĩnh trấn định.

Những người tuy đông, nhưng không thể không thừa nhận khi đối mặt với địch nhân trước mắt này, trong lòng như cũ tràn ngập khẩn trương cùng sợ hãi.

Diệp Bùi Thiên luôn một mình ở trong sa mạc này, nhưng tòa lâu đài cát vàng trong sa mạc vô biên lúc ẩn lúc hiện, vị trí lúc nào cũng thay đổi, rất khó có thể xác định vị trí mà tổ chức bao vây tiễu trừ. Chỉ có lúc này, không biết vì cái gì, tòa lâu đài kia trong một thời gian dài vẫn sừng sững mà đứng đó, ngay cả khi Diệp Bùi Thiên biết có người bao vây cũng không bỏ chạy.

Một gã đàn ông dáng người cường tráng, râu quai nón trong đám người đi ra,

“Diệp Bùi Thiên, ngươi gϊếŧ người như ma quỷ, hôm nay ta Vương Vĩ sẽ vì thành chủ Xuân thành cùng số người chết trên tay ngươi đòi cái công đạo rõ ràng.”

Vương Vĩ là đoàn trưởng binh đoàn Liệp Báo trong Xuân thành, Hoàn Thánh Kiệt đã chết, tâm tư của hắn bắt đầu rục rịch, muốn tranh vị trí thành chủ. Cho nên giờ phút này, vì cái vị trí đó mà đứng ra khıêυ khí©h Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.

Vương Vĩ ưỡn ngực, mặc dù đối mặt với Nhân Ma như cũ anh dũng không sợ, trên thực tế hắn vừa nói xong, liền căng thẳng, toàn lực ứng phó mà đề phòng, tay nắm thật chặt tấm chắn, lòng bàn tay ra mồ hôi.

Hắn ta nuốt nước miếng, chuẩn bị nghênh đón công kích của Diệp Bùi Thiên.

Ai ngờ một mình Diệp Bùi Thiên đứng giữa vòng vây lại không hề phản ứng, không chút sợ hãi, không có phẫn nộ, chỉ hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở khoảng không trên bờ cát, như đang tự hỏi, một chút đều không để ý tới tình huống ở trước mắt.

……

Sở Thiên Tầm bò trong đường hầm dài tối đen.

Nơi này tận sâu trong lòng đất, cái đèn pin chỉ chiếu sáng được một phạm vi rất nhỏ, nàng, bỗng bàn tay chạm đến vách tường phía trước, mặt trên vách tường có chút ẩm ướt, hơi lạnh.

Sở Thiên Tầm hành động thật sự mau, cô chỉ hy vọng có thể mau chóng ra được bên ngoài, nhìn tình hình bên trên, nhưng mà đường hầm không ngừng kéo dài về phía trước.

Cho tới khi không khí không lưu thông, tạo ra cảm giác tức ngực ngày càng rõ ràng, xung quanh vách tường rốt cuộc cũng mềm xốp lại.

Phía trước xuất hiện một tia ánh sáng.

Sở Thiên Tầm từ đường hầm chui ra, trước mắt là cồn cát vô tận cùng bầu trời sao, không có một người nào, cũng không còn lâu đài. Cô biết chính mình đã bị Diệp Bùi Thiên dẫn ra vị trí khác rất xa.

Phía sau bỗng sáng lên một đạo lại một luồng sáng, truyền đến tiếng dị năng thật lớn mà nặng nề vang lên.

Sở Thiên Tầm nhanh chóng bò lên cồn cát gần đó, đưa mắt nhìn ra xa. ở khoảng không không lâu trước là vị trí tòa lâu đài, tia chớp liên tục đánh xuống. Trên mặt đất thậm chí còn có mấy đám cháy, ánh lửa chiếu sáng cồn cát.

Sở Thiên Tầm ghé vào trên đỉnh cồn cát, yên lặng mà quan sát chiến trường khốc liệt kia, động cũng không động. Cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ghé vào nơi này, nhẫn nại, chờ chiến trường đó kết thúc.

Lần đầu tiên Sở Thiên Tầm từ tận dưới đáy lòng bắt đầu oán hận chính mình nhỏ yếu, vô năng.

……

Diệp Bùi Thiên rốt cuộc ngã gục xuống cồn cát,

Từng nhóm thánh đồ thay phiên vây quanh công kích hắn không dám tin vào mắt của mình. Bọn họ đã chiến đấu cạn kiệt sức lực, trời mới biết bọn họ vì giờ khắc này phỉa trả giá lớn như thế nào, đã chết bao nhiêu người, lại có không biết bao nhiêu người trọng thương.

Mặc dù Diệp Bùi Thiên ngã xuống, nhưng mọi người đều sinh ra một phần sợ hãi. Thân thể toàn vết thương kia như được tạo ra từ bê-tông sắt thép, cứ như vậy mà đứng thẳng ở chỗ đó, vô luận máu tươi đầm đìa, đều không thấy hắn có chút thống khổ nào.

Vương Vĩ đem nửa cái tấm chắn còn lại hung hăng cắm vào đất cát, đây là cũng khí phòng ngữ cấp cao mà hắn ta chế tạo, lại bởi vì một trận chiến mà vỡ đôi.

Thành viên trong đội đã chết hơn một nửa, hắn ta thậm chí còn bị thương không hề nhẹ. Vương Vĩ trong lòng căm hận, tiến lên, một chân dẫm đầu Diệp Bùi Thiên vùi vào trong cát.

Hắn ta cong lưng, nhìn người dưới chân, trên mặt dữ tợn ức chế không được mà run rẩy

“Vì bắt ngươi, phải đền tánh mạng không biết bao nhiêu người. Hiện giờ ngươi rơi xuống trong tay của ta, ông đây có biện pháp giúp ngươi đầu thai làm người.”

“Nâng chân lên.” Một thanh âm thanh lãnh truyền đến.

Nam nhân nói ra câu đó không giống Vương Vĩ dáng người cường tráng, ngược lại có chút văn nhã.

Hắn mang theo một cái mắt kính, phía sau có hai thánh đồ phòng ngự.

Bọn họ từ đám người sau đã đi tới, mọi người đều nhanh chóng cung kính mà nhường đường.

Người này là đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân, Tân Tự Minh, thánh đồ cấp chín hệ tinh thần.

Cấp chín, là hiện giờ thánh đồ đẳng giai cao nhất. Mặc dù là Vương Vĩ cũng không dám cãi lời, hắn ta thu lại cái thái độ kiêu ngạo kia, hơi hơi cong sống lưng nói chuyện,

“Tân đoàn trưởng, tôi này không phải quá tức giận sao? Ngài xem,tên ma quỷ này đã gϊếŧ bao nhiêu người của chúng ta, nếu không có người tới chủ trì đại cục, hôm nay không biết có thể bắt hắn hay không.”

“Hắn cường đại như vậy, nhưng không thể gϊếŧ hắn.” Tân Tự Minh lãnh đạm mà nói.

Nghe được lời này, Vương Vĩ dưới đáy lòng khinh thường mà cười nhạo một tiếng, Tân Tự Minh tự cho mình là người ra nguyên tắc, có tiếng tra tấn độc ác tàn nhẫn. Không thể nghĩ tới hắn ta không biết xấu hổ mà làm bộ làm tịch nói ra câu như vậy. Trong lòng Vương Vĩ vang lên chuông cảnh báo, cảm thấy Tân Tự Minh là muốn cướp đoạt Diệp Bùi Thiên nên làm bộ làm tịch.

Tân Tự Minh nhìn Ma Nhân nằm trên mặt cát.

Thân bị trọng thương nằm trên mặt cát vàng, đôi mắt hơi mở to nhìn hạt cát trước mắt, không nhúc nhích, không chút biểu tình, đối với việc mình sắp rơi vào tay người khác không thèm quan tâm. Lượng lớn máu từ vết thương thấm ra làm bờ cát nhiễm hồng.

Một thành viên trong binh đoàn Kỳ Lân từ phía sau Tân Tự Minh bước ra, trong tay cầm cái vòng cổ đen không biết làm từ vật liệu gì, cung kính mà xin chỉ thị

“Đoàn phó?”

Đội viên Kỳ Lân luôn luôn gọi Tân Tự Minh là đoàn phó, bên ngoài luôn đồn đại, cho rằng bên trong Kỳ Lân còn có một vị không thể xuất hiện mới chính là đoàn trưởng, nhưng chưa có ai từng gặp qua vị đoàn trưởng trong lời đồn đó.

close

Tân Tự Minh gật gật đầu: “Khóa lên.”

Người nọ ngồi xổm bên người Diệp Bùi Thiên, đem cái vòng màu đen đeo lên trên cổ Diệp Bùi Thiên

“Đây là xiềng xích ta tự mình chế tạo, dùng ma vật cấp mười luyện ra, một khi ngươi sử dụng dị năng đeo nó, nếu có ý đồ phá hư, nó sẽ bắn ra mấy cái răng sắc bén, nháy mắt có thể mất mạng.” Tân Tự Minh nói.

Nam nhân nằm trên mặt đất không chút chống cự, mặc cho người làm gì thì làm.

Tân Tự Minh trầm mặc một lát, ngồi xổm xuống

“Ngươi đã từng thủ hạ lưu tình đối với ta, nhưng ta lại không có khả năng thả ngươi đi. Chỉ cần ngươi không chống cự, ta có thể bảo đảm, sẽ không làm ngươi thống khổ, cũng không để cho người khác vũ nhục ngươi.”

Diệp Bùi Thiên không hề phản ứng, cũng không biết đối có nghe hắn ta nói hay không

Tân Tự Minh đứng dậy

“Băng bó cho hắn rồi mang đi.”

Hai thánh đồ hệ chữa trị đi tới, xử lý đơn giản cho Diệp Bùi Thiên, nâng lên cáng, khiêng đi.

“Đoàn trưởng Tân, mấy người đây là muốn làm gì?” Vương Vĩ ngăn cản động tác những người đó.

Tân Tự Minh dừng bước chân.

“Đoàn trưởng Tân, ngài có ý gì nói rõ chút đi?” Vương Vĩ híp mắt, lộ ra nụ cười chế nhạo

“Chúng ta trước khi xuất phát đã đàm phán tốt, có gì tốt sẽ chia ra, ngài như vậy, chẳng lẽ là muốn độc chiếm sao?”

Mấy người bên cạnh hắn ta bắt đầu gật đầu phụ họa. Vì cái dụ hoặc thật lớn trước mặt, mặc dù đắc tội đoàn trưởng Kỳ Lân bọn họ cũng đành phải vậy.

Tân Tự Minh đẩy đẩy mắt kính, cười lạnh một cái,

“Như thế nào, nếu tôi muốn độc chiếm, hay là muốn ở chỗ này tiếp tục diễn ra một trận nữa?”

Vương Vĩ sắc mặt khó coi, vừa mới kết thúc trận đại chiến, bởi vì Tân Tự Minh là thánh đồ hệ tinh thần, luôn mang theo đoàn đội. Đội viên Kỳ Lân cơ hồ không có bị thương quá nghiêm trọng. Trái lại đoàn đội của hắn ta, thương vong lớn, dị năng tiêu hao rất nhiều.

Tân Tự Minh năng lực khống chế tinh thần người khác, làm người khác run sợ, mặc dù có nhiều người hợp lực, hắn ta cũng không dám nắm chắc. Huống chi những người này, luôn có tính toán.

Vương Vĩ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bùi Thiên trên mặt đất, mặt trắng bệch, từ bỏ Diệp Bùi Thiên là không có khả năng, nhưng kêu hắn ta cùng Kỳ Lân đánh một trận, xác thật cũng không có phần thắng.

Đúng lúc này, hắn thấy môi Diệp Bùi Thiên mấp máy, nghe thấy hắn nói một câu: “Không cần phải đoạt, mỗi người đều có phần.”

Sau đó vòng cổ trên cổ hắn đột nhiên kích phát, những lưỡi răng bén nhọn đâm xuyên qua cổ hắn, máu tươi từ cái cổ tái nhợt trào ra.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, toàn bộ cồn cát sụt xuống, trời đất tối tăm, cồn cát dưới chân nứt ra thành đáy vực sâu, từng người rơi xuống.

Vương Vĩ thi triển dị năng, liều mạng thoát ra ngoài, nhưng hắn ta phát hiện hai chân bị gắt gao cuốn lấy, cát vàng mềm mại giờ trở thành một đôi kìm sắt, gắt gao kiềm trụ hai chân, kéo hắn ta vào vực sâu.

Xung quanh một mảnh quỷ khóc sói gào, vô số người gào kêu thảm thiết, hướng về không trung giãy giụa vươn hai tay, tuyệt vọng mà bị kéo vào địa ngục cát vàng.

Bên cạnh Tân Tự Minh có một đội viên, phía sau lưng mở ra một đôi cánh chim ưng, kéo Tân Tự Minh cùng đội viên kia lên, dùng toàn lực bay lên.

Người đội viên kia mở ra kết giới trong suốt hình tròn, ngăn lớp cát vàng không ngừng rơi xuống.

Không biết qua bao lâu. Địa ngục này mới chậm rãi kết thúc.

Sa mạc lần thứ hai khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có. Tựa hồ không hề có cảnh tượng nó mới cắn nuốt sinh mệnh vô số người.

Tân Tự Minh cùng hai người đội viên từ không trung chậm rãi hạ xuống.

“Đoàn…… Đoàn phó.” Hai chân nhũn ra, kinh hồn mà kiểm kê só người còn lại

“May mắn đoàn đội chúng ta cách khá xa, cơ bản đều chạy thoát.”

“Chúng ta có nên đào cát lên không, Diệp Bùi Thiên cũng bị chôn ở dưới.”

Tân Tự Minh tháo mắt kính bị cát dính vào

Hắn ta lên mắt kính, nhìn cồn cát tĩnh mịch,xoay người rời đi,

“Đi thôi, về sau chuyện của Diệp Bùi Thiên, Kỳ Lân chúng ta không đội trời chung.”

……

Sở Thiên Tầm tránh ở nơi xa đợi thật lâu,

Trong sa mạc thiên đột nhiên u ám, mặc dù khoảng cách xa ở như thế , cát bay đầy cô không mở mắt được,

Cô chịu đựng sự lo âu trong lòng, chờ đến lúc tời đất an tĩnh lại, mới lặng lẽ tới gần chiến trường bên cạnh.

Sở Thiên Tầm biết, những người có thể làm những việc điên cuồng như vậy chỉ có một.

Diệp Bùi Thiên rốt cuộc đã biết tình huống như thế nào? Sở Thiên Tầm ẩn nấp ở chỗ đó, cô rất muốn biết tình huống hiện tại của Diệp Bùi Thiên, nhưng lại lo lắng những những tên kia phát hiện.

Chỗ đó mỗi người đều muốn tìm thấy thân hình kia. Bọn họ giăng lưới, đào ba tấc đất, cơ hồ đem toàn bộ cồn cát đào lên, nhưng trước sau không có người được như ước nguyện.

Trong lòng Sở Thiên Tầm đột nhiên nảy lên, cô chậm rãi từ chỗ ẩn núp đi ra ngoài, xoay người liền hướng về một hướng chạy qua.

Hạt cát dưới chân theo theo bước chân chạy vội phát ra tiếng vang, Sở Thiên Tầm cảm thấy phải chạy càng chạy càng nhanh, một đường chạy như điên tới cửa đường hầm.

Cửa đường hầm sớm bị cát vàng vùi lấp, Sở Thiên Tầm ở trong phạm vi nhỏ khống chế được dị năng, đào xuống dưới.

Lốc xoáy không ngừng cuốn cát vàng, càng đào càng sâu, trong đường hầm lộ ra một bàn tay,

Bàn tay kia bị bụi đất màu xám đen che kín, nhưng vẫn có thể thấy được đốt ngón tay thon dài,

Là tay Diệp Bùi Thiên .