Sở Thiên Tầm khom lưng múc nước,cô mang hai cái thùng cao, đặt ở bên bờ chuẩn bị xách đi.
Cậu trai trẻ thấy thế liền đi tới, duỗi tay giúp cô xách
“Xem cô thế này, khẳng định là thánh đồ cấp thấp, xách nước thôi mà cũng khó khăn như vậy.”
“Tôi là hệ gió, mới cấp 2. Còn cậu?” Sở Thiên Tầm cười cười hỏi, đối với người không rõ danh tính như người trước mặt, cô theo thói quen đem cấp của mình nói thấp đi vài bậc. Để cho người khác không phòng bị cô càng tốt.
“Tôi là thánh đồ hệ hỏa, vừa mới thăng lên cấp 8.” Cậu ưỡn ngực mà nói, bởi vì mình bước vào hàng ngũ cưỡng giả mà tự hào, nhịn không được khoe khoang.
Quả nhiên, cô gái trước mắt lộ ra biểu tình sùng bái
“Ai nha, thật là lợi hại. Toàn bộ căn cứ của tôi không có thánh đồ cấp 8 nào, nghe nói thành chủ Xuân thành cũng chỉ là thánh đồ cấp 8 mà thôi.”
Sở Thiên Tầm đánh giá, hắn tuổi trẻ mà nhiệt tình, không phải người thâm sâu khó lường, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu hỉ nộ ái ố. Trên người mặc áo giáp, mang bao tay, đều là từ bộ phận của ma vật chế tác thành, trên áo giáp còn được khảm ma chủng, khắc hoa văn tinh xảo.
Rất có thể là từ một hiệp hội hoặc là giáo hội lớn bồi dưỡng ra. Cô rất ít ra cửa, mọi thông tin cơ bản đều từ trong giấc mơ của thế giới kia hoặc do Cao Yến kể lại, cho nên không quá hiểu biết các tổ chức đó.
Thậm chí không cần Sở Thiên Tầm nói lời khách sáo, chính cậu tự kể rõ mục đích cùng lai lịch của mình.
“Tôi tên Khổng Hạo Ba, đến từ hiệp hội Sáng Thế ở phương Bắc.”
Cảm giác cô cũng tầm tầm tuổi mình, quần áo giản dị, tính cách ôn hòa, là một thánh đồ cấp 2, tự lực cánh sinh mà đi ra ngoài, lưu lại cho Khổng Hạo Ba ấn tượng rất tốt.
“Tổ chức Thần Ái bị Nhân Ma đánh cho suy tàn, chuyển tới phía bắc, bí mật tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người. Cho nên viện nghiên cứu đó không kịp dời đi, bên trong rất nhiều quái vật thoát ra ngoài. Không ít người gửi lời khẩn cầu đến hiệp hội Sáng Thế của chúng tôi, cho nên điều tôi đến để điều tra việc này.”
“Tốt nhất là cô không nên một mình tự ra ngoài căn cứ của mình.”
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý. Nhưng việc này cùng Nhân Ma Diệp Bùi Thiên có quan hệ gì sao?”
Khổng Hạo Ba không có trả lời vấn đề này, Tổ chức Thần Ái nghiên cứu Thánh huyết, chính máu thịt trên người Diệp Bùi Thiên, nhưng phần lớn cư dân trong các căn cứ đều không biết đến bí mật này.
Diệp Bùi Thiên từng bị Thần Ái bí mật giam giữ, nghiên cứu đến một năm.
Lúc bọn họ đến viện nghiên cứu Thần Ái, phát hiện không ít sự kiện quỷ dị, cho dù đồng đội đều không đồng ý việc hắn đi sâu vào tìm hiểu sự việc kia, hắn vẫn quyết định đến sa mạc này, muốn thấy người đã khiến cho Thần Ái lụi tàn nhanh chóng, rốt cuộc là đã sống như thế nào.
Đi được một đoạn, Sở Thiên Tầm cùng Khổng Hạo Ba đường ai nấy đi.
Trước khi đi Sở Thiên Tầm mở miệng khuyên một câu
“Cậu đừng đi hướng tới Xuân thành, cách đây không lâu, thành chủ Xuân thành cùng đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân thua ở trong tay Diệp Bùi Thiên. Ngươi này không biết chừng vẫn còn ở trong thành.”
Cô đối với người này cũng không có ác cảm gì, nhưng đối với người muốn gây sát thương cho Diệp Bùi Thiên, cô không hề có chút lòng tốt nào muốn ngăn cậu đi tìm đường chết.
Thân ảnh Sở Thiên Tầm vừa mới rời đi, đột nhiên Khổng Hạo Ba cảm thấy lông tơ phía sau lưng dựng cả lên, một nam nhân cao gầy không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cậu.
Phản ứng của cậu cực kỳ nhanh, nháy mắt liền lùi về phía sau gần mười mét, một tay ấn lên chuôi đao bên hông
“Ngươi chính là Nhân Ma? Tôi……”
Cậu nói còn chưa nói xong, cát dưới chân bỗng thụt xuống, đem cậu cắn nuốt, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới, cơ hồ muốn bóp nát ngũ tạng lục phủ.
Diệp Bùi Thiên từ trong biển máu rèn luyện ra nên mới có danh Nhân Ma này, ra tay đều là chiêu chí mạng. Mà Khổng Hạo Ba lại không có thói quen không nói một liền ra tay gϊếŧ người.
Tuy rằng Khổng Hạo Ba đẳng giai thấp hơn Diệp Bùi Thiên, nhưng cũng không đến mức nhất không chống đỡ nổi.
Trong sa mạc, một cột lửa lớn hướng lên trời, ngọn lửa màu đỏ xoẹt qua. Nhưng ngọn lửa mãnh liệt này không có trụ được bao lâu liền bị cồn cát dập tắt, Diệp Bùi Thiên giơ tay, đem Khổng Hạo Ba từ trong cồn cát xách ra, vứt lên trên mặt đất.
Ngày thường, hắn gϊếŧ người rất nhiều, nhìn địch nhân dưới chân hôn mê bất tỉnh, tiểu tử này vận khí tốt, hôm nay hắn không muốn làm dơ tay mình.
Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người hướng lâu đài đi đến, trong lòng bắt đầu nghĩ tới bữa cơm hôm nay.
“Ngục hỏa hồng liên?”
Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn ngọn lửa bỗng xuất hiện giữa sa mạc. Ở thế giới kia, cô có một người bạn rất trượng nghĩa, có chiêu thức nổi tiếng của là Ngục hỏa hồng liên.
Đáng tiếc ở thế giới này, không tìm thấy thân ảnh người bạn đó.
Lúc ăn cơm trưa, Sở Thiên Tầm rốt cuộc đưa ra ý định muốn từ biệt với Diệp Bùi Thiên.
“Buổi chiều, tôi sẽ trở về.” Sở Thiên Tầm miễn cưỡng cười cười.
Cơm trưa Diệp Bùi Thiên làm gà hạt dẻ, là món ăn yêu thích của Sở Thiên Tầm. Diệp Bùi Thiên rất ít nói , nhưng lại là một nam nhân rất thận trọng, mới ngắn ngủn mấy ngày, hắn đã có thể bắt được khẩu vị của Sở Thiên Tầm.
Chờ trở lại Xuân thành, làm sao mới tìm được đồ ăn ngon như vậy? Sở Thiên Tầm chợt nhớ tới bữa ăn mấy ngày nay, lại nghĩ tới ăn bánh khô cùng cháo bã đậu, nháy mắt liền cảm thấy uể oải.
Đôi đũa đen gắp miếng ức gà, do dự một chút, cuối cùng bỏ vào trong chén Sở Thiên Tầm.
Người đang trầm mặc ngồi ở đối diện không ngừng chia thức ăn cho cô.
“Xuân thành cách nơi này không xa, tôi nhất định thường xuyên trở về thăm anh.” Sở Thiên Tầm nói.
Diệp Bùi Thiên vẫn luôn không nói gì, bỗng ngẩng đầu lên một chút, hai tròng mắt như có ánh sáng, đôi môi mấp máy, nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Thật sự?”
Hắn nói thực nhẹ, nhưng không biết vì cái gì trong lòng Sở Thiên Tầm lại có chút khó chịu.
Cô không có khả năng luôn ở trong lâu đài này, Diệp Bùi Thiên đại khái sẽ không nguyện ý đến Xuân thành thêm lần nữa, bọn họ mặc dù có thể coi là bạn bè, nhưng lại không có cách nào để gặp mặt thường xuyên. Sở Thiên Tầm dùng 5 năm thời gian, học cách mạnh mẽ hơn, ích kỷ hơn cùng lạnh nhạt hơn, nhưng hiện tại cô nguyện ý làm lại, nguyện ý cùng hắn san sẻ những trắc trở.
“Thật sự, tôi bảo đảm. Chỉ cần không đi ra ngoài săn ma, tôi liền tới đây tìm anh.”
Sở Thiên Tầm vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay đang đặt trên bàn của Diệp Bùi Thiên.
Đôi tay kia lúc nào cũng lạnh, được lòng bàn tay ấm áp ấy nắm lại, ngón tay lạnh kia hơi hơi giật.
Sở Thiên Tầm rời đi lâu đài cát, giày đạp lên sa mạc, phát ra tiếng vang tinh tế, phía sau lưu lại một chuỗi dấu chân thật dài. Cô đã đi rất xa rồi,vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sa mạc rộng lớn vô ngần, cửa lớn lâu đài như cũ vẫn mở ra, không biết trong lâu đài người kia có hay không còn đứng đó nhìn cô.
Trở lại Xuân thành, sự náo nhiệt ồn ào ập vào trước mặt, Sở Thiên Tầm ngây người mấy ngày ở nơi an tĩnh, cơ hồ bị nơi tràn ngập hơi thở sinh hoạt này làm cho rối bời.
Ông cụ bán cháo bã đậu kéo chiếc xe ba bánh, gõ cái kẻng trên xe, thét to:
“Bã đậu đây, bán bã đậu đây, bã đậu mới ra lò đây”
Bà Phong đang đứng ở dưới lầu một đòi nợ, chửi oang oang cả lên.
Sở Thiên Tầm từ mấy cái xào quần áo ướt chui qua đi, vài giọt nước từ quần áo nhỏ lên trên cổ, băng qua đống quần áo đi vào phòng.
Một tên đàn ông cởi trần, tay đút trong túi quần đi ngang qua Sở Thiên Tầm, trong miệng ngậm tăm xỉa răng, miệng ngọt xớt mà nói một tiếng
“Ai du, mỹ nhân nơi nào tới, ba viên ma chủng có làm hay không?”
Cao Yến từ phía sau đạp hắn một cái, mở miệng liền mắng,
“Thằng cha chết tiệt, Thiên Tầm chính là thánh đồ cấp bốn, mày soi cho rõ bản mặt của mày đi”
“Không muốn thì thôi, tao cũng không hiếm lạ gì” Đối mặt với hai thánh đồ cấp bốn, bị đạp một cái cũng không dám hó hé, miệng lải nhải rồi đi.
Cao Yến kéo tay Sở Thiên Tầm lại, kéo lên trên lầu
“Thiên Tầm mấy ngày nay em chạy đi đâu. Ngày đó đột nhiên chạy đi, liền mấy ngày không thấy bóng dáng.”
Hai người trở lại nhà của Sở Thiên Tầm, Cao Yến đặt mông ngồi bên mép giường
“Thành thật nói, nhanh, em đã đi đâu? Làn da bỗng trở nên tốt như vậy, em xem mấy sẹo đã biến mất không thấy.”
Sở Thiên Tầm nghi hoặc nâng tay lên nhìn nhìn, bởi vì hàng năm chiến đấu, trên tay để nhiều vết sẹo mới cũ lớn lớn bé bé. Thần kỳ chính là, không biết những vết thương này đã biến mất hoàn toàn không thấy, da thịt trơn bóng, tinh tế.
Lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Diệp Bùi Thiên không biết đã bỏ thêm gì vào đồ ăn hàng ngày.
Sở Thiên Tầm lấy ra ma chủng cấp năm, đặt tròn lòng bàn tay, nhìn một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Cao Yến
“Chị Yến. Em chuẩn bị vượt cấp, chị giúp em đi.”
Một khi đã quyết định thăng cấp, sẽ có hai việc có thể xảy ra, một là bước vào đẳng giai cao hơn, hoặc là vượt cấp thất bại, sẽ biến thành ma vật. Trở thành đối tượng bị săn gϊếŧ.
Bởi vì xác suất bị ma hóa rất lớn, trong quá trình vượt cấp, sẽ nhờ người đáng tin cậy bảo hộ. Nếu vượt cấp thất bại, liền nhờ họ chặt đứt đầu để giảm bớt cảm giác bị ma chủng nuốt chửng.