Chương 17

“Tôi mua rất nhiều đồ ăn.” Sở Thiên Tầm thắp vài cái đèn dầu trong đại sảnh, ngọn lửa nhỏ từ đèn dầu chiếu vào cô tạo vệt phiếm hồng trên má, chiếu vào ánh mắt tươi cười của cô.

Màn đêm ngoài cửa sổ buông xuống.

“Buổi tối muốn ăn gì không?” Cô vừa lải nhải vừa đi vào phòng bếp. Trong phòng bếp cũng sáng lên, màu vàng ấm từ ánh đèn lay động trong nhà ăn trống rỗng

Ngày thường buổi tối, hắn thích đem tất cả đèn dầu trong lâu đài đốt sáng lên, mỗi một góc đều đèn đuốc sáng trưng. Hắn ngồi ở chỗ có ánh sáng lóa mắt nhất nhưng vẫn cảm thấy vắng vẻ đến hoảng sợ.

Lúc này đây, theo người kia tiến vào, một đường thắp sáng mấy cái đèn dầu nho nhỏ, hắn liền cảm thấy nội tâm được lấp đầy, cơ hồ còn muốn tràn ra ngoài.

Cô đưa lưng về phía hắn, ngọn lửa lay động trong phòng bếp, leng keng leng keng bận rộn. Thỉnh thoảng quay mặt hướng về phía hắn cười một cái.

“Rất nhanh sẽ xong, anh chờ một chút.”

Diệp Bùi Thiên nguyện ý cứ như vậy ngồi chờ, chờ bao lâu đều được.

Nhưng Sở Thiên Tầm không để hắn chờ lâu lắm, cô thực mau bưng hai bát nóng hầm hập đi tới. Món này làm rất đơn giản, dùng bột mì trộn với nước thành một khối, bỏ thêm thịt băm, nấm hương, hành lá, cho thêm ít muối, chờ nước trong nồi sôi, liền đem một muỗng thả vào trong nước sôi, sẽ thành mấy cục bột hình dạng bất quy tắc.

Ở trong trí nhớ Sở Thiên Tầm từng thấy Diệp Bùi Thiên làm qua món này vô số lần, liền nghĩ đây là món mà hắn thích. Bởi vì cách làm không khó, cho nên cô liền thử làm một chút.

Nếu không phải thấy tài phú thật sự quá giàu có, cô tuyệt đối không mua nổi những loại đồ ăn xa xỉ này.

“Tới ăn một chút.” Sở Thiên Tầm mang theo chờ mong nhìn Diệp Bùi Thiên, cô đã thử trước một ngụm, cảm thấy canh có vị không ổn lắm, cục bột giống như không đủ mềm, nhưng cô cảm thấy đây là món khó có thể nói là mỹ thực được, chỉ là không biết Diệp Bùi Thiên cảm thấy thế nào.

Sở Thiên Tâm đưa cho Diệp Bùi Thiên một cái thìa, cái thìa mới tinh gác trên cái bát do dự một chút.

Hắn cúi đầu một chút, múc một thìa lên ăn. Ănn thật sự chậm, thực an tĩnh, không phát ra một chút âm thanh.

Sở Thiên Tầm nhịn không được nhìn bàn tay Diệp Bùi Thiên.

Đôi tay kia khớp xương rõ ràng, thon dài xinh đẹp, đáng tiếc ngày hôm qua bị dị năng hệ hỏa làm phỏng nghiêm trọng, tuy có năng lực khôi phục cường đại, đã cơ bản khôi phục, da non đã trồi lên, da chết bị chóc hơn phân nửa nhìn có chút đáng sợ.

Hắn tựa hồ chú ý tới ánh mắt Sở Thiên Tầm, nâng bát canh lên , nhanh chóng ăn xong rồi, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn, bàn tay rút lại để dưới bàn, nhấp miệng một chút, tầm mắt nhìn xuống dưới, nhìn vào cái bát không, một câu cũng không nói.

“Còn muốn sao?” Sở Thiên Tầm thử hỏi một câu.

Nam nhân ngồi ở đối diện chần chờ một lát, yên lặng gật đầu một cái.

Khóe miệng Sở Thiên Tầm nhịn không được cong lên, bất luận đầu bếp nào, đều thích người khác hứng thú với đồ ăn của mình .

Đồng thời cô phát hiện Diệp Bùi Thiên, mỗi khi hắt ngượng ngùng, đôi mắt xinh đẹp kia bất giác mà dao động một chút, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở góc trái bên dưới.

Vì thế cô liền đứng lên, múc cho hai người mỗi người thêm một bát lớn tràn đầy.

“Thật tốt quá, tôi nấu không quá ngon, còn sợ anh cảm thấy không thể ăn.” Cô nói.

Bát canh trước mặt Diệp Bùi Thiên nổi một đoàn trắng trẻo mập mạp,phía trên rãi ít hành thái, cùng vệt dầu sáng lấp lánh,khói trắng bốc lên.

Mỗi lần cô nấu đều mang theo vị ngọt phiến mạch, là mùi vị mà hắn thích, có thể nói là một loại trùng hợp.

Lúc này bất luận là nấu như thế nào, hương vị quen thuộc lúc nhỏ ăn ập tới, hắn đã vô sô lần đứng trên ghế nhỏ nấu món này trên bệ bếp cao.

Hắn không dám tin tưởng đây là một loại trùng hợp. Nhưng hắn không muốn mở miệng dò hỏi. Đã lâu không có người cùng hắn nói chuyện như vậy, cùng nhau ăn cơm, cùng vượt qua đêm tối, hướng về phía hắn cười.

Vô luận cô muốn cái gì.

Đều không quan trọng.

Diệp Bùi Thiên ở trong lòng nói.

Một cô gái ôn nhu, ở trong lâu đài này, ở cùng một ác ma như hắn, làm hắn sợ hãi chính mình chỉ là lâm vào ảo cảnh địch nhân còn chưa từng tỉnh lại.

Trong lòng hơi hơi có chút bất an, trầm mặc ăn xong đồ ăn, đứng dậy chậm rãi hướng đi lên lầu.

Về tới giường của mình, cẩn thận nghe, lâu đài yên tĩnh trước nay bên trong không một tiếng động, vang lên tạp âm nhỏ cùng tiếng bước chân tinh tế.

Không bao lâu, tiếng bước chân chậm rãi theo thang lầu đi lên, ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ hai cái.

“Tôi có mua thuốc, kháng ăn mòn rất tốt.”

Trên tay Sở Thiên Tầm cầm một bịch thuốc, ngoại thương, bỏng, thuốc uống, kháng xuất huyết, kháng ăn mòn, nhiều vô số, nhẹ nhàng đặt trên đầu giường Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên nâng mắt nhìn cô, đôi mắt đen nhánh.

“Muốn…… Tôi giúp sao?”

Sở Thiên Tầm cho rằng người nam nhân này sẽ cự tuyệt, nhưng không thể ngờ được, người kia khẽ ừ một tiếng.

Sở Thiên Tầm liền cười, cô không biết Diệp Bùi Thiên rối rắm cái gì, nhưng cô có chút cao hứng khi Diệp Bùi Thiên nhờ cô giúp.

Cô lưu loát mà rút cái dao găm nhỏ bên người, tiêu độc, xử lý miệng vết thương, ở thời đại này vì sinh tồn mà kỹ năng này đã sớm thành thạo, cô hơi hơi cong lưng, thân hình gầy ốm, tái nhợt, nhưng giống như sắt thép cứng cỏi.

Cái dao nhỏ sắc bén cắt đi miếng thịt, hắn không phát chút âm thanh, sắc mặt bình tĩnh không có một chút gợn sóng. Sở Thiên Tầm không có chút do dự, không có chút run rẩy nào.

“Đau không?”

Môi mỏng kia mấp máy nhẹ, “Tôi có khả năng tự khôi phục.”

“Tôi biết anh sẽ không chết, tôi hỏi là anh có đau hay không.” Sở Thiên Tầm nói,

Diệp Bùi Thiên liền khẩn trương.

“Đau thì nói ra, tôi cố gắng nhẹ một chút.” Sở Thiên Tầm nhanh nhẹn mà rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, quấn từng vòng băng vải trắng quanh bụng hắn.

“Tất cả đều là dùng ma chủng của anh đổi lấy, cho nên cũng không cần cảm ơn tôi.”

Sở Thiên Tầm đứng lên, nhìn mu bàn tay mình, nơi đó một vết bỏng, lúc xử lý miệng vết thương, không cẩn thận bị dịch trong miệng vết thương bắn vào, mu bàn tay nhanh chóng bị ăn mòn.

Chỉ là một vết nhỏ kia thôi đã đau như vậy. Cô không dám tưởng tượng Diệp Bùi Thiên chịu đựng miệng vết thương trên bụng kia có bao nhiêu đau. Nếu không phải có năng lực khôi phục cường đại, bị cái đao đó đâm vào bụng, đừng nói có thể đi đường, chỉ sợ cả người hiện tại đã bị ăn mòn không còn gì.

Sở Thiên Tầm lắc lắc mu bàn tay, tiện tay bôi chút thuốc. Chuẩn bị xoay người rời đi.

Tay cô bị kéo lại,

Diệp Bùi Thiên vươn tay cầm lấy cái dao nhỏ trong tay Sở Thiên Tầm vạch một đường trên ngón tay của mình, sau đó hắn nhìn mu bàn tay Sở Thiên Tầm, dùng ngón tay nhiễm máu bôi lên vết thương trên tay Sở Thiên Tầm.

Miệng vết thương không ngừng loét ra kia lập tức ngừng lại, máu từ ngón tay tái nhợt Diệp Bùi Thiên chảy xuống mu bàn tay Sở Thiên Tầm, đến khi miệng vết thương kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến mất, Diệp Bùi Thiên mới thu hồi tay.

Thân trên trần trụi dựa vào mép giường, trên người quấn quanh từng vòng băng vải, tóc mềm mại đen rối tung che gương mặt tái nhợt, che đậy hơn nửa mặt mày, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

“A, cảm ơn.” Sở Thiên Tầm giờ mới phản ứng lại, tay cô nhiễm máu của hắn, nháy mắt vết thương liền lành lại, trên mu bàn tay thượng còn lưu lại xúc cảm ngón tay kia chạm đến.

Diệp Bùi Thiên buông tay, không có trả lời. Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi nằm xuống giường.

Sở Thiên Tầm trở lại phòng ngủ kia, phòng này rất lớn, cửa sổ cũng đặc biệt lớn, có thể thấy ánh sap trên bầu trời tối đen.

Cô trải chăn nệm lên giường cứng rắn lạnh băng, đặt gối lên giường, thoải mái dễ chịu chui vào ổ chăn.

Sở Thiên Tầm nhắm lại mắt, nhớ tới Diệp Bùi Thiên ngủ ở cái phòng nhỏ kia, không có đệm chăn gì ngoài cái giường lạnh băng, cuộn người năm trên đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Thiên Tầm bị một mùi hương đánh thức.

Mùi hương này từ dưới lầu truyền đến, đánh thức dạ dày cô.

Sở Thiên Tầm chân trần từ trên cầu thang chạy xuống, một người nam nhân trước đứng bệ bếp trong phòng bếp, mặc một chiếc ao khoác rộng thùng thình, đang bận rộn với nồi trên bếp.

Nghe thấy Sở Thiên Tầm xuống lầu, hắn nghiêng mặt nhìn thoáng qua, không nói một câu.

Sở Thiên Tầm rửa mặt qua loa, đặt mông ngồi xuống bàn ăn có chút chờ mong.

Cô biết Diệp Bùi Thiên trù nghệ rất tốt, nhưng không nghĩ tới có một ngày chính mình cũng may mắn được nếm thử.

Không bao lâu, trước mặt đặt một nồi cháo trắng, trứng cuộn, được cắt thành những miếng nhỏ chỉnh tề. Còn có một đĩa dưa chuột muối trộn với muối cùng vài lát ớt cay cay, một đĩa nấm hương xào, một đĩa xà lách trộn.

Tất cả đều là nguyên liệu ngày hôm qua Sở Thiên Tầm mua về, nhưng được xử lý khác nhau hoàn toàn, liền nhận ra trù nghệ thiên phú khác nhau như trời với đất.

Sở Thiên Tầm uống một ngụm cháo, lại gắp ít dưa chuột, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân giãn ra từ trên xuống dưới thoải mái.

Mặc dù lúc ma chủng chưa xuất hiện, cô cũng chưa từng ăn qua bữa sáng nào có hương vị ngon đên vậy.

“Ăn quá ngon oa, mỹ vị nhân gian. Trù nghệ của anh thật là tuyệt.” Sở Thiên Tầm tận lực mà thổi phồng.

Đôi mắt Diệp Bùi Thiên ngước lên, nhìn cô một cái, cúi đầu yên lặng ăn cháo.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình sung sướиɠ của Sở Thiên Tầm.

“Anh ăn như vậy là không được rồi, nếu là ở trong đội chúng tôi, cái tướng ăn như vậy, mới cầm lấy chiếc đũa đồ ăn đã bay hết rồi.”

“Bất quá không sao, thật may chỉ có chúng ta ăn. Tôi ăn cũng không nhanh.” Sở Thiên Tầm trợn mắt nói dối.

Nếu không phải mới quen biết không lâu, yêu cầu phải giữ gìn hình tượng, cô có thể trong nháy mắt xử lý bàn đồ ăn này, ai cũng đừng nghĩ cùng cô đoạt.

Sở Thiên Tầm một hơi ăn xong ba chén cháo, mới nuối tiếc buông chiếc đũa.

“Vết thương của anh đã ổn rồi, tôi…… hôm nay sẽ trở về.” Vốn là một câu cáo biệt bình thường, nhưng lúc nói ra, Sở Thiên Tầm phát hiện trong lòng có chút không nỡ.

Lúc câu này được nói ra, cô thấy người ngồi đối diện tay đang cầm chiếc đũa nháy mắt liền dừng lại, qua sau một lúc lâu, kia ngón tay mới hơi hơi giật giật, chậm rãi bỏ đũa xuống.

Một câu cũng không nói, Sở Thiên Tầm đột nhiên liền có chút không đành lòng, giống như chính mình đang làm một việc cực kì tàn nhẫn.

Không biết vì cái gì, cô cảm thấy chỉ cần chính mình rời đi, người này lại trở thành bộ dáng lúc ban đầu, cũng không nấu cơm, cũng không nói chuyện, mỗi ngày cuộn tròn trong căn phòng nho nhỏ.

“Nếu không tôi ở đây một ngày, anh xem nơi này cái gì cũng không có, anh có muốn ra ngoài mua đồ vật gì không, hay muốn tôi mua gì giúp anh không?” Sở Thiên Tầm có chút hơi xấu hổ mà lấy lý do.

“Có, có rất nhiều.”

Một tiếng trầm thấp trả lời ngắn gọn, lại không có yêu cầu cụ thể cái gì.

Chờ đến giữa trưa Sở Thiên Tầm đi mua sắm trở về, trên mặt bàn đã bày một bàn đồ ăn.

Trên bàn đồ ăn đủ màu sắc làm Sở Thiên Tầm hoài nghi nam nhân này dùng bộ thời gian buổi sáng để chuẩn bị bữa cơm trưa này.

Hắn trầm mặc mà ngồi ở bên cạnh bàn, đối mặt với mười mấy đĩa thức ăn, chờ cô về.

Gương mặt hàng năm trưng vẻ lạnh lùng nhìn không ra biểu tình gì. Nhưng Sở Thiên Tầm từ gương mặt kia đọc ra ý muốn giữ mình ở lại.