Chương 1

Sở Thiên Tầm tỉnh lại, cô đỡ đầu một lúc, không biết mình hôn mê bao lâu.

Cô vừa mới có một giấc mộng thật dài. Giấc mộng này quá mức chân thật, thế cho nên cô cảm thấy mình như đang ở một cái thế giới song song khác.

Đương nhiên hiện tại Sở Thiên Tầm không rảnh để suy xét loại sự việc không thực tế này, thân thể của cô đang chịu đựng một cảm giác cực kì khó chịu. Cổ họng khô rát đau đớn, cả người nhức mỏi, đầu váng mắt hoa.

Cô đây là bị làm sao vậy?

Sở Thiên Tầm đè đè cái trán, duỗi tay đến tủ đầu giường trên bàn lấy ly nước.

Cánh tay của cô mềm nhũn lại vô lực, miễn cưỡng với tới cái ly, đầu ngón tay run lên, ly nước liền từ trên bàn rơi xuống dưới, loảng xoảng một tiếng trên sàn nhà rồi xoay hai vòng.

Một con tắc kè nhỏ từ trong cái ly hoảng loạn mà bò ra, kinh hoảng thất thố mà đào tẩu.

Cái ly này không biết đã để đó bao lâu, một giọt nước cũng không có.

Nơi này là tinh tế năm 1225, tinh cầu X. Tinh cầu này do con người thống trị, độ văn minh cao, vật tư phong phú, thời đại này được đời sau gọi là niên đại thời hoàng kim.

Từ 5 năm trước, ánh sáng màu xanh lục trên ánh trăng đột nhiên xuất hiện, rồi phút chốc lại biến mất. Trên bầu trời giáng xuống vô số cá thể sống nhờ trên cơ thể người. Đến đây nền văn minh bị huỷ diệt, ma vật bắt đầu hoành hành.

Cô hiện là thánh đồ hệ gió cấp bốn, đi theo chiến đội ra ngoài săn ma vật, không lâu trước đây vì hoạt động săn gϊếŧ ma vật mà trọng thương.

May mắn, còn có đồng đội đem cô từ trên chiến trường kéo trở về, ném vào gian phòng nhỏ hẹp này trong nhà chung.

Không có đem cô vứt bỏ bên ngoài, để cô trở thành đồ ăn trong mâm bọn ma vật đó. Sở Thiên Tầm muốn kêu một tiếng, yết hầu lại như bị cứa qua, chỉ phát ra thanh âm nhỏ.

Cô biết chính mình không thể như vậy mà tiếp tục nằm xuống. Cô sợ ở cái phòng nhỏ hẹp này sớm muộn cũng thành cái xác khô, khả năng cũng không có người nào vào phòng liếc mắt nhìn cô một cái.

Sở Thiên Tầm dùng sức chống thân thể, khẽ cắn môi, đem chính mình từ trên giường ngã xuống sàn nhà, cô đỡ vách tường, bước chân khó khăn, từ đống hỗn độn trong phòng một đường đi ra cửa.

Ngắn ngủn vài bước tựa như đã đi nửa ngày, thật vất vả nắm được then cửa hình tròn, đem toàn thân chống đỡ lên, dùng hết sức lực vặn cửa ra, lăn long lóc từ trong phòng lăn ra ngoài hành lang.

“Ai u, tìm đường chết à, dọa lão nương nhảy dựng.”

Ngoài cửa là một cô gái dáng người lả lướt, trang điểm xinh đẹp, bị Sở Thiên Tầm đột nhiên lao ra tới làm hoảng sợ.

Cô gái này tên là Cao Yến, ở sát vách Sở Thiên Tầm, lại cùng Sở Thiên Tầm ở cùng một trận chiến đội, xem như có chút mặt mũi tình bằng hữu.

“Nước…… Cho tôi nước.” Sở Thiên Tầm vươn một cái đã bắt được tay cô ấy.

“Ai, cô làm gì vậy? Mau buông ra, quần áo lão nương đều cô nắm hỏng cả rồi.”

Cao Yến hùng hùng hổ hổ, cuối cùng vẫn kéo cô vào phòng mình. Cô ta hất đồ vật trên bàn, kéo Sở Thiên Tầm ném ở trên cái bàn, rồi rót cho cô nửa ly nước.

Phòng so với phòng Sở Thiên Tầm còn loạn hơn, trong một góc hỗn độn toàn tạp vật cũ nát, đồ đạc vứt lung tung rối loạn từ xe đạp, quạt điện hoàn toàn rỉ sắt đến mấy mảnh plastic rách tung toé, càng có rất nhiều đủ loại xác sinh vật kỳ quái.

Ma chủng buông xuống đã nhiều năm, mọi người cơ bản đều có thói quen thu gom đồ, thời đại vật tư cực độ khan hiếm, đồ vật nào cơ bản có thể dùng sẽ không có người nào vứt bỏ. Dù vậy, đồ vật từ thời kì hoàng kim bị vùi dưới đất như vài thứ kia hiện giờ cũng đã càng ngày càng ít thấy.

Trên thế giới này trải rộng các loại đại ma vật cường đại, nhân loại không còn là loại động vật trên đỉnh của chuỗi thức ăn, mà là trở thành đồ ăn cho lũ ma vật trên địa cầu. Đồng thời cũng có không ít nhân loại kích phát ra dị năng đặc thù, ở tinh cầu này tôn giáo thống trị cho nên những người có được dị năng được gọi là thánh đồ.

Cao Yến là thánh đồ cấp 4 trung kỳ hệ trọng lực. Cao Yến cùng cô kẻ tám lạng người nửa cân, hai người ở cái thời đại cường giả này chỉ có thể xem như trà trộn trong tầng xã hội thấp kém, mỗi ngày lăn lê bò lết, miễn cưỡng không cần bán da bán thịt cũng không đến mức đem chính mình đói chết.

Sở Thiên Tầm một hơi đem kia nửa chén nước uống xuống, cảm giác trong thân thể nhiều một tia sống lại, biết rốt cuộc cũng thành công đem chính mình từ kề cận cái chết vớt trở về.

Cô đem đầu gục xuống ở trên bàn, duỗi tay đem không cái ly đặt ở trước mặt Cao Yến.

"Thật đói, lại cho tôi ăn đi.”

“Quá mức rồi đấy a, dựa vào cái gì mà tôi cho cô ăn, lão nương thiếu cô sao?”

Cao Yến là một nữ nhân đã keo kiệt lại chanh chua.

“Không ăn tôi sẽ chết.” Sở Thiên Tầm dán cả người lên mặt bàn, không chút sức lực mà nhìn cô ấy.

Trước kia cô cùng Cao Yến quan hệ thực bình đạm,trong lòng cô thậm chí còn có chút đề phòng bài xích cái này tính cách không tốt lắm của hàng xóm.

Nhưng ở cái thế giới song song kia, Cao Yến không có bị năm tháng tra tấn trở thành một người chanh chua, cô ấy ôn nhu lại săn sóc, tinh tế mà chiếu cố mỗi một đội viên, ở thế giới kia còn là bạn tốt nhất của Sở Thiên Tầm.

Cao Yến trong miệng không ngừng lải nhải, nhưng vẫn là đứng lên mở ra khóa cửa tủ, mân mê ra nửa cái ly cháo, loảng xoảng một tiếng ném ở trước mặt Sở Thiên Tầm,

“Nửa chết nửa sống nhiều ngày như vậy, tỉnh còn muốn tới làm phiền tôi, ăn đồ của tôi thì cô nhớ cho kỹ, sau trả tôi gấp bội.”

Sở Thiên Tầm sờ cái ly, đem cháo trong ly nóng hầm hập chậm rãi uống vào bụng, cảm giác cả người lỗ chân lông đều thả lỏng. Cô buông cái ly, thỏa mãn mà thở dài, thân thể dựa vào một bên bàn ngồi trên mặt đất.

“Làm gì? Cô đây là bị ma vật đánh cho choáng váng sao?”

Cao Yến nổi lên một thân nổi da gà, đẩy Sở Thiên Tầm ra, không đẩy nổi. Sở Thiên Tầm cơ hồ nửa cái người đều dán lại đây. Cao Yến tính cách không tốt lắm, không có bạn nữ, cũng chỉ có Sở Thiên Tầm này ở tại cách vách, lại thuộc về cùng binh đoàn cùng cô có thể nói qua nói lại mấy câu.

Nhưng trước đây Sở Thiên Tầm tính cách lạnh nhạt, ít nói, vẫn luôn cùng cô duy trì khoảng cách không xa không gần, chưa bao giờ có việc giống hôm nay thân cận như vậy, làm Cao Yến rất không quen.

Sở Thiên Tầm chậm rãi nhắm lại mắt, lần thứ hai nhớ tới trong giấc mộng cái kia trong thế giới song song kia, bên trong từng giọt từng giọt, từng người từng vật, tất cả những cái đó như một bộ phim chiếu lại trước mắt cô một lần.

Dẫn tới viêc hiện giờ tuy rằng cô mở bừng mắt, cũng có chút phân không rõ cảnh trong mơ cùng hiện thực.

Ở thế giới kia, người vốn dĩ sớm đã chết lại còn sống, có người còn sống cũng đã chết.

Xú danh rõ ràng ác ma lại là ôn nhu săn sóc ngốc bạch ngọt, nổi danh là khoác da người mặt ma quỷ.

Cô biết rõ người ở thế giới kia quá bất đồng.

“Yến tỷ, cô kỳ thật là người tốt.” Sở Thiên Tầm nhắm hai mắt, nhận thấy được cô ấy không có đẩy ra mình, cánh tay mang theo một chút không quen cứng đờ.

“Ai thèm làm người tốt, cô mới là người tốt, cả nhà cô đều là người tốt.”

Cao Yến không làm, tại đây đốt gϊếŧ đánh cướp tùy ý có thể thấy được thời đại khắc nghiệt này, người tốt nhưng không tính là từ ngữ khích lệ người khác Một người nếu quá mức mềm lòng, liền ý nghĩa hắn quá mềm yếu dễ lừa gạt, dễ cướp đoạt, cơ hồ xem như một đối tượng bị khinh thường.

Sở Thiên Tầm phụt cười một chút, nhớ tới một người khác,

Người kia ở thế giới này là một nam nhân khủng bố khiến mọi người nghe danh đều sợ vỡ mật, trong truyền thuyết hắn thô bạo khát máu, gϊếŧ người như ma.

“Diệp Bùi Thiên đâu? Hắn gần đây ở đâu?”

Cao Yến hoảng sợ, một phen bưng kín miệng Sở Thiên Tầm, “Muốn chết à, cô nhắc tới Nhân Ma kia làm cái gì?”

Cô ấy cẩn thận nhìn nhìn, xác định trong phòng mình không có người thứ ba, lúc này mới hạ giọng nhỏ giọng tới gần Sở Thiên Tầm,

“Cô không nghe nói sao? Trung tâm nghiên cứu Thần Ái bị huỷ diệt, toàn bộ căn cứ đều bị cái tên nam nhân khủng bố kia chôn dưới cát vàng.”

Cô ấy lần thứ hai đè thấp thanh âm, lặng lẽ ở bên tai Sở Thiên Tầm thì thầm, “Cô hôn mê mấy ngày nay, trong thành đều ở truyền tin, nghe nói Diệp Bùi Thiên tới phụ cận chúng ta rồi, gần đây mọi người đều ở trong thành không dám nhúc nhích, đội săn ma hành động đều thiếu rất nhiều người, liền sợ một cái không cẩn thận đυ.ng phải đại ma đầu kia.”

Sở Thiên Tầm trầm mặc, Diệp Bùi Thiên sinh hoạt ở trong hắc ám Tử Thần, nghe nói hắn một mình ở tại một tòa lâu đài cát vàng, thường chỗ hắn ở sinh cơ huỷ diệt, dân cư diệt sạch. Nhấc tay giơ chân là lúc chờ một thành sinh mệnh đã bị hắn dễ như trở bàn tay mà vùi lấp dưới cát vàng.

Hắn có dị năng song hệ dị hiếm thấy, không ai có thể đủ mạnh để chân chính gϊếŧ được hắn. Mọi người sợ hãi hắn, sợ hãi hắn, thậm chí không dám tùy tiện đàm luận hắn. Cho rằng hắn mang đến nguy hại, xa xa vượt qua những ma vật du đãng đó ở vùng quê bên trong, cho hắn cái danh xưng là Nhân Ma.

Nhưng Sở Thiên Tầm lại thấy tới một Diệp Bùi Thiên khác, hắn tuy rằng cũng như cũ có dị năng cường đại vô cùng, nhưng lại ôn nhu lại thiện lương, là người dễ dàng thẹn thùng, động một cái sẽ đỏ mặt.

Sở Thiên Tầm nhớ tới khi hắn có bộ dạng cười nhạt, nghĩ đến hắn một đời này trở thành Nhân Ma biếи ŧɦái, trong lòng liền có chút hụt hẫng.