Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Buông Tay

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
12.

Sau khi tốt nghiệp, tôi gia nhập công ty của Dương Tử và trở thành nhà thiết kế của thương hiệu Secret Garden. Vào thời điểm đó, thương hiệu của chị ấy đang đứng trước một cơ hội rộng mở mới. Trong buổi trình diễn quan trọng nhất của thương hiệu, chị ấy đã mời tôi cùng hợp tác.

Thật lòng tôi rất lấy làm hãnh diện vì chị ấy đã tin tưởng tôi, nhưng vì là người mới, tôi có chút không tự tin. Nhưng chị ấy vẫn tự tin như trước: “Chị tin vào khả năng quan sát của mình”.

Những thiết kế lần này lấy chủ đề là hoa hồng. Chúng tôi đã ấp ủ và làm việc cả ngày lẫn đêm để hoa hồng nở rộ trên từng bộ váy. Dương Tử và tôi có những ý tưởng giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.

Tôi mong rằng mỗi cô gái trong chúng ta đều có thể sống như một đóa hoa hồng độc lập, dịu dàng nhưng vẫn mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn, thử thách tựa như những chiếc gai nhọn.

Buổi biểu diễn thành công đã thành công một cách rực rỡ. Khoảnh khắc chúng tôi cùng đứng trên sân khấu để nhận hoa và những tràng pháo tay, Dương Tử đã nói với tôi.

「Hoa hồng ở khắp mọi nơi



Kể từ đó những đóa hoa đã nở ở khắp mọi nơi. Thật là một tuyên bố đẹp đẽ.

Thật không may, cuộc sống lại luôn tàn khốc vào những lúc chúng ta mất cảnh giác nhất.

Một ngày sau buổi biểu diễn, Dương Tử đột nhiên biến mất. Một tháng sau, chị ấy trở lại nhưng dường như biến thành một người hoàn toàn khác, chị ấy nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày và say khướt.

Chị ấy trông rất đau khổ nhưng lại không muốn kể cho ai biết. Một ngày nọ, chị ấy đã tự tử.

Khi tôi tìm thấy chị ấy trong studio, những vỏ chai rượu rỗng nằm lăn lốc đầy trên sàn nhà. Chị ấy co ro ngồi bất động trong góc nhà, như thể không còn chút hơi thở nào của sự sống. Tôi đưa chị ấy đến bệnh viện và ở đó canh chừng chị ấy suốt đêm.

Bác sĩ nói chị ấy đã nuốt cả lọ thuốc ngủ, rất may là chị ấy đã tìm cách chữa trị kịp thời và thoát khỏi tay tử thần trong gang tấc. Sau khi tỉnh dậy, chị ấy không nói bất cứ lời nào. Tại sao một người xinh đẹp và mạnh mẽ như vậy lại vỡ vụn thành từng mảnh mà không hề báo trước như vậy?

Tôi ở bên cạnh chị ấy cả ngày nhưng chỉ biết bất lực. Cho đến một ngày, cô gái nằm trên giường bên cạnh vô tình bật bài hát “Khu vườn bí mật”, khi nghe thấy bài hát đó, chị ấy đột nhiên suy sụp và bật khóc.

Lúc đó tôi mới biết Dương Tử từng có người yêu. Chính là tác giả bài hát Khu vườn bí mật.

Đúng vào ngày buổi biểu diễn của chúng tôi diễn ra, trong khi buổi diễn thành công rực rỡ, cũng là lúc máy bay của anh ấy bị rơi và rớt xuống một vùng hoang vu.

Điểm đến của chuyến bay đó là Paris, nước Pháp. Có phải anh ấy đến gặp Dương Tử không? Câu hỏi này sẽ không bao giờ có được đáp án nữa.

13.

Dương Tử quyết định giải tán công ty và đi du lịch một mình.

“Em có thất vọng về chị không?” Chị ấy hỏi tôi.

Tôi cắn môi và lắc đầu. Dương Tử luôn là trụ cột tinh thần của tôi. Tôi ngưỡng mộ chị ấy và cũng phụ thuộc vào chị ấy. Nhưng tôi lại biết rất ít về chị ấy. Tôi nghĩ mình không có quyền thất vọng. Tôi chỉ rất, rất buồn khi chị ấy chọn từ bỏ.

“Chị sẽ trở lại phải không?” Tôi lặng lẽ hỏi.

Chị ấy không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ mỉm cười và nói: “Chị sẽ tặng em một món quà”.

Sau đó chị ấy dẫn tôi vào phòng, nơi đang đặt một chiếc váy cưới lộng lẫy. Thoạt nhìn thì đó là thiết kế của Perilla.

“Em thử xem nó có vừa không.”

Chị ấy mặc váy cưới cho tôi, nhìn tôi ở trong gương rồi nhẹ nhàng nói:

"Chị hy vọng Vi An của chị có thể sớm tìm được hạnh phúc của chính mình.”

Tôi không thể kiềm chế nữa và nước mắt cứ thế trào ra. Chúng tôi dọn ra khỏi căn nhà nhỏ kiểu phương Tây mà chúng tôi đã cùng nhau thuê. Nhìn dấu vết sự sống biến mất từng chút một, lòng tôi cảm thấy trống rỗng. Khi Dương Tử rời đi, chị ấy chỉ mang theo một ít hành lý và một cây đàn guitar.

Tôi hỏi chị ấy: "Chị định đi đâu tiếp theo?"

Chị ấy chỉ thờ ơ nói: “Chị cũng không biết.”

Dương Tử nói rằng từ nhỏ chị ấy đã không có cha mẹ, cũng không có nhà cửa, chị ấy thích hợp với việc đi lang thang khắp nơi. Tôi nhìn chị ấy quay người bước đi một cách dứt khoát như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi. Cứ như thể chị ấy sẽ biến mất khỏi thế giới một lần nữa nếu tôi không làm gì đó.

"Chị sẽ quay lại vào ngày em mặc váy cưới chứ?" Tôi hét lên phía sau chị ấy.

Chị ấy dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn lại.

Tôi đuổi theo, và chạy đến trước mặt chị ấy: “Chị sẽ trở về chúc phúc cho em đúng không?”

Dương Tử nhìn tôi với ánh mắt đờ đẫn. Tôi nắm chặt vai chị ấy và hỏi đi hỏi lại câu hỏi ấy. Cho đến khi giọng tôi gần như là cầu xin.

Cuối cùng chị ấy cũng gật đầu đồng ý: “Được.”

Tôi là một người rất ích kỷ. Mặc dù biết chị ấy có thể vẫn sẽ đau lòng, nhưng tôi vẫn dùng cách thỏa thuận gian xảo như vậy để ép chị ấy quay lại.

14.

Sau khi Dương Tử rời đi, tôi bắt đầu mất ngủ. Nửa đêm tỉnh dậy trong phòng, nhìn thấy những bức tường xa lạ, nỗi cô đơn quấn lấy tôi như một cái kén. Cảm giác nghẹt thở này không kém gì khi đang yêu.

Một ngày nọ, tôi vô tình đi bộ ngang qua căn nhà nhỏ kiểu phương Tây lúc trước đã thuê cùng Dương Tử và nhìn thấy người môi giới đang dẫn khách đi xem nhà. Đột nhiên tim tôi đau nhói. Tôi quay người và nhanh chóng rời đi thì một giọng nói quen thuộc ngăn tôi lại.

"Lâm Vi An."

Chu Vân Lễ vội vàng đuổi kịp tôi, ôm tôi vào lòng, khàn giọng nói: "Mấy ngày nay em đi đâu vậy? Anh rất lo lắng cho em."

Những cơn gió đêm lạnh buốt của tháng mười hai, khiến người ta thèm một chút hơi ấm. Tôi từ từ đưa tay lên, nhưng cuối cùng tôi cũng không đẩy anh ta ra.

Chu Vân Lễ ôm tôi chặt hơn, nhẹ nhàng nói: “Vi An, cùng anh về Trung Quốc nhé. Anh rất lo lắng khi em ở đây chỉ có một mình."

Tôi kiệt sức về cả thể xác lẫn tinh thần, thậm chí ý thức của tôi cũng mơ hồ, tôi gần như gật đầu đồng ý. Nhưng đột nhiên nhạc chuông điện thoại vang lên một cách chói tai. Chu Vân Lễ nhìn cái tên hiện trên màn hình, không khỏi nhíu mày, sau đó cúp máy. Anh ta vừa định nói tiếp thì điện thoại lại bắt đầu gọi đến liên hồi.

"Anh nghe điện thoại đi, chắc là có chuyện quan trọng." Tôi mỉm cười nói.

Anh ta nhìn tôi xin lỗi và đi ra xa một quãng trước khi trả lời điện thoại. Người môi giới cùng khách hàng cũng vừa bước ra khỏi ngôi nhà và chắc là người khách kia đã không ưng ý ngôi nhà.

“Tôi có thể vào xem được không?” Tôi hỏi bằng tiếng Pháp. Người môi giới đã nhiệt tình mở cửa cho tôi. Đồ đạc trong nhà vẫn như cũ, tôi và Dương Tử đã cùng nhau trải qua hơn ba năm tuyệt vời ở đây.

Thực ra, đôi khi tôi cũng có chút trách chị ấy. Dù rất thân nhưng chị ấy chưa bao giờ kể cho tôi nghe về nỗi đau của mình. Nhưng lúc này đây tôi đột nhiên hiểu ra. Không phải là chị ấy không muốn, mà có lẽ là chị ấy không thể.

Tôi luôn nghĩ rằng nếu bạn có ước mơ và sự nghiệp thì bạn là người trưởng thành. Nhưng thực ra, thế giới nội tâm của tôi vẫn chưa phải là bông hồng nở rực một cách đầy kiêu hãnh và độc lập.

Tôi có thể sống một cuộc sống rực rỡ như vậy là nhờ có ánh sáng của Dương Tử. Khi chị ấy rời đi, tôi ngay lập tức trở nên héo mòn.

"Nếu tôi có thể hiểu ra sớm hơn thì có lẽ mọi thứ đã tốt hơn."

Tôi bước ra khỏi cửa, nhìn cái xích đu ngoài vườn, tự lẩm bẩm. Chu Vân Lễ nghe điện thoại xong liền quay lại, thấy tôi ngơ ngác, nhẹ nhàng gõ đầu tôi.

"Nếu em thích, anh có thể lắp một cái y như vậy ở nhà cho em."

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.”

Vì sẽ không có ai ngồi trên đó, chơi ghi-ta và hát cho tôi nghe.

“Vì em không định quay về Trung Quốc với anh.” Tôi nói thêm.

Anh bước tới nắm tay tôi và hỏi: “Tại sao?”

Tôi né tránh anh và hỏi ngược lại: “Vừa rồi là Sở Chi gọi phải không?”

Cơ thể anh ta cứng đờ, rồi lo lắng nói: "Cô ấy gặp rắc rối và nhờ anh giúp đỡ. Nếu em không thích anh sẽ xóa mọi liên lạc với cô ấy ngay lập tức."

Tôi hơi nhướng mi, bình tĩnh nói: “Không cần đâu.”

Anh ta đứng đờ người.

"Chu Vân Lễ, em thực sự không còn yêu anh nữa." Tôi nói.

Đôi mắt anh ta hơi đỏ: "Nhưng vừa rồi em rõ ràng...”

“Đó chỉ là vì em quá hèn nhát, muốn có người ở bên cạnh.” Tôi lạnh lùng nói: “Cho dù người đó không phải là anh, thì em cũng sẽ không đẩy ra."

Chu Vân Lễ toàn thân run lên, cứng đầu nói: “Anh không tin.”

"Không phải là anh không tin, chỉ là anh không chấp nhận được mà thôi."

Tôi nhìn vào mắt Chu Vân Lễ, và mỉm cười: "Chúng ta đều là người lớn cả rồi. Thay vì tiếp tục tranh cãi với nhau, có phải chúng ta nên lịch sự chào tạm biệt nhau không."

Anh ấy nhìn tôi rất lâu và im lặng một lúc lâu.

Tôi quay người và rời đi trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »