Chương 4

Lần đầu tiên đứng ở biệt thự Tống gia sáng sủa, sàn nhà sạch sẽ sáng ngời làm nổi bật đôi giày vải rách nát của tôi, câu nệ lại tự ti.

Không có người nhà trong dự đoán ôm đầu khóc rống, kích động rơi lệ, có chăng chỉ là cả phòng trầm mặc.

Chắc ba mẹ tôi cảm thấy rất thất vọng, đứa con gái ruột sau 18 năm tìm về được lại có dáng vẻ gầy yếu, u ám, tóc khô vàng.

Nhất là dưới sự so sánh giữa Tống Kỳ khỏe mạnh, cởi mở, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, tôi càng lộ vẻ thấp kém.

Bộ dáng con gái trong tưởng tượng của bọn họ hẳn là giống như con gái nuôi, cho dù không có cuộc sống giàu có, giáo dưỡng tốt, cũng có thể ưu tú lại xinh đẹp.

Nhưng sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ mọi ảo tưởng của bọn họ, không có dung mạo xinh đẹp, cũng không có thân thể ưu mỹ, giống như là vật phẩm thứ cấp không lấy ra được nhất.

Ba tôi vuốt ve hạch đào trên tay, phân phó: "Nếu đã trở lại, chuyện trước kia cũng không cần nhắc tới, nên học hỏi Kỳ Kỳ một chút, đừng làm làm mất mặt Tống gia chúng ta.”

Giống như quá khứ của tôi là quá khứ tồi tệ nhất của Tống gia, phải bị thiêu hủy, bị phủ bụi, không nên bị nhắc tới.

Phản ứng của Tống Triết là lớn nhất, qua nhiều năm như vậy hắn vẫn đeo trên lưng tội lỗi khiến tôi bị lạc đường, tôi trở về không chỉ làm cho hắn tháo bỏ gánh nặng nặng nề, cũng làm cho hắn tìm được chỗ phát tiết.

Lúc tôi trở về hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua, như cười như không, kéo Tống Kỳ rời đi.

Tống Triết đối với ác ý dành cho tôi cũng không che giấu, hắn không rõ Khương Yến vì sao lại vứt bỏ Tống Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà lựa chọn người đến sau là tôi.

Đều nói tình yêu chẳng phân biệt được trước sau, nhưng trong từ điển của Khương Yến chưa từng có từ này.

Hắn xưa nay luôn cô đơn, sống như là tăng nhân khổ hạnh, trước khi tôi xuất hiện tất cả mọi người đều cho rằng vào độ tuổi thích hợp hắn sẽ tìm một người phụ nữ có thể giúp hắn phát triển sự nghiệp, sau đó kết hôn sinh con.

Nhưng khi hắn 25 tuổi, hắn đã chọn tôi làm vị hôn thê của hắn, người người đều nói không biết tôi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến Khương Yến u mê như vậy.

Ngày Tống Kỳ đoạt giải quán quân cuộc thi đàn dương cầm, Tống Triết ở trước mặt tất cả mọi người trong phòng bao hỏi ra vấn đề hắn đã thắc mắc từ lâu: "Phẩm vị của cậu lúc nào kém như vậy sao?”

Hoàn toàn không quan tâm lúc ấy tôi đang ngồi đối diện hắn.

Trong mắt mọi người lộ ra vẻ khinh miệt cùng châm chọc nhìn về phía tôi, xấu hổ phẫn nộ làm cho tôi thậm chí không dám ngẩng đầu.