Chương 2

Lần đầu tiên tôi xuất hiện trước công chúng là vào lễ trưởng thành của Tống Kỳ.

Năm thứ hai sau khi tôi lạc đường, cha mẹ tôi đã nhận nuôi Tống Kỳ.

Tên lúc đầu của Tống Kỳ là Lý Kỳ, người cha cảnh sát của cô ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ, mẹ cô ấy đã tìm kiếm sự trợ giúp xã hội vì không thể nuôi dạy con trai lớn và con gái nhỏ bị tàn tật sau cái chet của chồng.

Dưới sự kết nối của truyền thông, vợ chồng Tống thị sau khi mất đi con gái yêu, nhận nuôi đứa con liệt sĩ cũng là thuận lý thành chương.

Năm mười tám tuổi, Tống Kỳ mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào tuyên bố tôi trở về trong lễ trưởng thành của cô ấy.

Khi đó cô ấy giống như một mặt trời nhỏ tươi đẹp, cho mọi người thấy sự tồn tại của tôi, mắt ngấn lệ cảm ơn trời cao đã cho cha mẹ nuôi tìm lại con gái ruột.

Dưới ánh nến chập chờn, tôi đen gầy sánh đôi cùng cô ấy kiều diễm sáng sủa thật quá chênh lệch.

Tôi ngồi trên sô pha biệt thự, yên lặng nhìn thư ký thu dọn hành lý.

"Chuyện đã qua lâu như vậy, em còn đang nháo cái gì?"

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của Khương Yến vang lên, nghe ra tâm tình có vẻ cực kì kém.

Đợi thật lâu, tôi mới nhấc khóe miệng nói:”Anh rõ ràng biết tôi không biết bơi.”

Tôi hít vào một hơi, cố gắng kìm nén nước mắt.

"Tôi tưởng anh sẽ cứu tôi.Nhưng anh không có, Tống Triết cũng không có...”

Cho dù cố gắng kìm nén nhưng những tủi thân tôi đã chịu đã phá tan hết thảy, nước mắt không khống chế được cứ trào ra.

Thư ký không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào, biệt thự to như vậy chỉ có tôi và Khương Yến.

Đêm càng khuya, ánh đèn trong phòng không bật hết, hắn đứng sau giá Bác Cổ khuôn mặt u ám không rõ.

Tôi dần bình phục tâm tình, kéo hành lý đẩy cửa lớn ra, anh ta dường như rốt cục ý thức được tôi muốn làm cái gì, dùng sức nắm cổ tay tôi, chân mày nhíu chặt.

“Hợp đồng Lục Thành anh sẽ đưa cho Tống thị.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đè nén cảm xúc của mình:"Muốn cái gì liệt kê danh sách đưa cho thư ký Hứa, hắn sẽ sắp xếp cho em."

“Chuyện này dừng ở đây, được không?”

Thân ảnh cao lớn cứng rắn của Khương Yến bao phủ đỉnh đầu, áp bách khiến lòng người căng thẳng.

Tôi không khỏi mỉm cười, hắn nghĩ đây là cuộc buôn bán sao, còn có qua có lại.

"Cảm giác bị từ bỏ, một lần là đủ rồi."

Tôi cũng không phải là người dễ ức hϊếp, nhất định phải trơ mặt để người khác chà đạp.

Trong bóng tối, tôi nhìn không rõ mặt hắn, nhưng nghĩ đến cũng khó coi.