Khi hắn hôn Bạch Ninh, đầu óc hắn trống rỗng, không biết phải làm thế nào, thậm chí còn không biết thở.
Cũng may Bạch Ninh phản ứng nhanh, động đậy thân thể, để hai người bọn họ duy trì một khoảng cách.
Đợi rất lâu Hư Trần mới lấy lại tinh thần, “Ta. . . Ta. . .” Hắn muốn nói chuyện, lại phát hiện mình giống như bị cà lăm.
Bạch Ninh lại nằm trong một lần nữa, đánh gãy hắn nói ra: “Không cần nói.”
Hư Trần lập tức ngậm miệng, nhìn Bạch Ninh có chút không biết phải làm sao, cũng may hắn đột nhiên nhớ tới mình phải lái xe, lập tức trở về đầu nhìn về phía trước.
Ngay lúc hắn vừa xoay người, Bạch Ninh mạnh mẽ xoa xoa bờ môi của mình, lực đạo lớn đến trực tiếp đem bờ môi chà đến rách ra.
Cả hai không nói lời nào trên đường đi, cho đến khi đến một thị trấn, Hư Trần cẩn thận nói với Bạch Ninh:
“Bạch thí chủ, chúng ta tìm khách điếm ăn cơm đi?”
Có điều khiến Hư Trần không ngờ đến, Bạch Ninh cười với hắn một cái, rất tự nhiên nói:
“Tốt, hôm nay ta muốn ăn thịt.”
Hư Trần thấy dáng vẻ của cậu như vậy , hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hai người dễ dàng hòa hợp với nhau nhưng trong lòng hắn có chút khó chịu.
Bởi vì trời đã muộn, hai người ăn cơm xong thì nghỉ ngơi luôn tại khách điếm.
Vừa nằm ở trên giường, Hư Trần tràn đầy trong đầu đều là lúc hắn không cẩn thận hôn Bạch Ninh,môi Bạch Ninh thật mềm.
Thật vất vả mới ngủ được, trong mộng vẫn là Bạch Ninh, trong mộng Bạch Ninh cười hỏi hắn: “Tiểu hòa thượng, ngươi có phải còn muốn hôn ta hay không?”
Hư Trần bừng tỉnh, hắn phát hiện mình đổ rất nhiều mồ hôi.
Hắn đứng dậy lấy nước định đi tắm, vừa lúc thấy Bạch Ninh từ trong phòng đi ra, liền rời đi.
Bạch Ninh muộn như vậy muốn đi làm cái gì?
Hắn nhíu mày, Bạch Ninh sẽ không phải đi làm chuyện xấu đi! Sau khi nghĩ như vậy, hắn cũng đi nhìn xem.
A Thất: “Ký chủ, cậu thật là vì công lược Hư Trần mới đến loại địa phương này,hay là đơn thuần nghĩ đến cái kia?”
Bạch Ninh: “Ha hả.”╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭
A Thất: “. . .”(●__●)
Hôm nay ngoài ý muốn hôn,làm giá trị tình cảm của Hư Trần tăng 5 điểm,được 75 điểm, đây là chuyện Bạch Ninh không có dự liệu được.
Hắn biết lấy tính cách của Hư Trần, hiện tại hẳn là còn có chút mờ mịt luống cuống, đây là thời cơ tốt để công lược, Bạch Ninh làm sao lại bỏ lỡ được, hắn quyết định nhân cơ hội này đột phá 80, để cho tình cảm của Hư Trần ổn định lại.
Đương nhiên cơ hội như vậy không nhiều, không phải mỗi một lần hắn sẽ nới lỏng tâm phòng bị,coi như đạt tới 80,về sau tăng thêm giá trị tình cảm vẫn như cũ là khó khăn.
Đương nhiên, về sau Bạch Ninh tự nhiên sẽ có kế hoạch của hắn khác, hiện tại cậu chỉ cần làm tốt chuyện này là được.
Bạch Ninh bước đi không nhanh, Hư Trần cũng dễ dàng đi theo, hắn đi theo Bạch Ninh lên một con đường, liền tiến vào một cửa hàng.
Hư Trần chưa từng đi qua ngõ Pháo Hóa, cho nên không biết đây là chỗ nào. Hắn trực tiếp ghé lên nóc nhà, muốn nghe một chút người bên trong cùng Bạch Ninh nói cái gì, nhưng hắn lại phát hiện,xung quanh lầu này đều truyền đến thanh âm kỳ quái.
Hắn phải mất rất nhiều sức lực mới nghe được Bạch Ninh nói gì, hắn biết Bạch Ninh định ở phòng nào, liền từ trên nóc nhà tiến tới trên nóc nhà phòng của Bạch Ninh.
Đang muốn nhìn lén một chút thì đã nghe thấy giọng Bạch Ninh:
“Nếu đã đến thì xuống đây đi.”
Thân thể Hư Trần cứng đờ,Hắn biết Bạch Ninh đang nói tới hắn, nhưng hắn vẫn là có chút không cam lòng bị phát hiện dễ dàng như vậy, cuối cùng vẫn thành thật vào phòng.
“Như thế nào? Hư Trần đại sư là sợ ta đi gϊếŧ người phóng hỏa, cho nên nửa đêm không ngủ được đi theo ta.”
Ngay khi Hư Trần bước vào phòng, Bạch Ninh đã lên tiếng châm chọc, mặc dù cậu đang cười nhưng ý châm chọc trong lời lộ ra không chút che giấu.
Hư Trần cảm thấy nụ cười của hắn có chút chói mắt, nhất thời tức giận nói:“Đúng, bần tăng chính là sợ Bạch thí chủ đi gϊếŧ người phóng hỏa, nửa đêm không ngủ được cho học những hành vi của lũ tiểu nhân kia nhìn trộm Bạch thí chủ.”
Bạch Ninh nhíu mày lại, “thế ngươi đã thấy ta gϊếŧ người phóng hỏa chưa?”
Hư Trần: “Tiểu tăng còn không biết Bạch thí chủ rốt cuộc muốn làm cái gì, cho nên không thể xác định Bạch thí chủ sẽ không gϊếŧ người phóng hỏa.”
Sau một hồi lâu mà Bạch Ninh không đáp lại lời của hắn, Hư Trần nghĩ Bạch Ninh đang tức giận, Bạch Ninh đột nhiên bật cười, lần này Hư Trần cảm thấy Bạch Ninhcười lên càng đẹp mắt, cả người giống như nhiều một cái gì đó, rất mê người, rất dụ hoặc.
Nếu Hư Trần hiểu rõ nhiều chuyện thì sẽ biết Bạch Ninh nhiều thêm cái gì, Bạch Ninh nhiều một tia tao khí.
“Đã như vậy,thì Hư Trần đại sư liền ở lại nhìn xem ta muốn làm chuyện gì, hi vọng Hư Trần đại sư xem xong sẽ tin tưởng ta không phải là đi gϊếŧ người phóng hỏa nha.”
Yue:” tui không hề phóng hỏa tui chỉ đốt lửa trong lòng ai đó thui”Ninh said.(⌐■-■)
Trong lòng thấp cho Trần ca một nén nhan amen.→_→ಠ◡ಠ
Tác giả có lời muốn nói: tiểu hòa thượng, ngươi có phải hay không nghĩ lên người ta Bạch Ninh ヾ( ͝° ͜ʖ͡°)ノ