Chương 4

Sở Thiên Tầm đi một đường không ngừng nghỉ quay về thành phố Xuân, lao vào phòng Cao Yến, cô nâng Cao Yến đang thở thoi thóp trên giường dậy, sau đó mở cái bình trong tay ra đổ vào miệng cô ấy.

Cao Yến uống nửa bình, dường như sức lực được khôi phục đôi chút, cô ấy chặn tay Sở Thiên Tầm lại, ho khan vài tiếng.

“Cái… Cái gì vậy, vị này…”

“Uống hết đi, đừng lãng phí.” Sở Thiên Tầm nói.

Cao Yến cúi đầu, rốt cuộc thấy rõ thứ trong bình là gì. Cô ấy nhíu chặt mày, yên lặng một lúc, cuối cùng vẫn ngửa đầu uống hết cả bình.

Cô ấy đặt bình sang một bên, lau miệng rồi yên lặng nằm xuống giường.

Sở Thiên Tầm ngồi bên cạnh cô ấy, ngẩn người chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Khuôn mặt trắng nhợt của Cao Yến chậm rãi hồng hào trở lại, thậm chí cơ thể không chút sức lực của cô ấy cũng dần khỏe lên.

“Thì ra cô cũng biết.”

“Biết cái gì?” Sở Thiên Tầm chưa kịp hiểu ra sao.

“Biết thứ Thánh Huyết được thổi phồng là vật được Thần ban thật ra chỉ là… Máu người mà thôi.” Cao Yến nhìn Sở Thiên Tầm: “Có rất ít người biết chuyện này, tôi là ngẫu nhiên biết được, mãi cũng không dám nói ra.”

Cao Yến là người phụ nữ rất giỏi luồn cúi để thực hiện mục đích của mình, so với Sở Thiên Tầm, cô ấy quen biết không ít ‘nhân vật cấp cao’ trong căn cứ, trong bụng có không ít tin tức bí mật, đây cũng là lý do cô ấy thường xuyên bị một vài người phụ nữ ở trong khu nhà xa cách.

Cao Yến nhìn bình rỗng, trên miệng bình còn dính máu đỏ: “Nghĩ lại cũng thật buồn cười, đám cao thủ suốt ngày hô to khẩu hiệu trừ ma vệ đạo thật ra chỉ là để thỏa mãn du͙© vọиɠ không ai biết của mình. Mà Nhân Ma bị người đuổi gϊếŧ lại chính là người cung cấp thuốc thần.”

Sở Thiên Tầm suy nghĩ lời Cao Yến nói, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

Từng có thời gian khắp phố lớn ngõ nhỏ này đều có thể mua được Thánh Huyết cứu mạng. Mọi người vừa ca ngợi tập đoàn Thần Ái cung cấp thuốc thần, vừa hoàn toàn không biết gì rồi đi phỉ nhổ Diệp Bùi Thiên, người cung cấp máu cứu bọn họ.

Sở Thiên Tầm lẩm bẩm: “Chẳng trách có nhiều người đổ xô lên như tre già mặc mọc đi bao vây tiêu diệt Diệp Bùi Thiên. Chẳng trách Diệp Bùi thiên trở nên điên cuồng như vậy.”

Cao Yến cười tự giễu: “Có năng lực thì thế nào? Đến khi mình đối diện với sống chết, ai không muốn có được Thánh Huyết cứu mạng ấy.”

“Cảm ơn em, Thiên Tầm.” Cao Yến vươn tay ra khỏi chăn, cầm lấy tay Sở Thiên Tầm: “Trước đây chị luôn cho rằng em là người lạnh nhạt. Là chị sai rồi, chị thật sự không ngờ em có thể làm chuyện này để giúp chị.”

Cao Yến luôn mạnh mẽ ương ngạnh, Sở Thiên Tầm chưa bao giờ biết cô ấy có một bàn tay mềm mại như vậy.

Có đôi khi các cô tạo cho mình một vỏ bọc quá dày, quen đề phòng người khác, giữ khoảng cách với mọi người, hai bên không ai muốn tiến thêm bước nữa, cho dù ở chung có lâu cỡ nào cũng không có cơ hội hiểu biết lẫn nhau.

“Cho nên nói, rốt cuộc em lấy cái này ở đâu ra?” Cao Yến nhắc tới cái bình đã uống hết kia: “Sao lại mới mẻ như vậy, còn chưa qua bước xử lý nào…”

“Em tìm rất lâu mà vẫn không mua được thành phẩm. Bèn đi tìm Diệp Bùi Thiên luôn. Anh ta vừa mới bị thương.”

Cái chai rơi loảng xoảng xuống đất, lăn lông lốc kéo ra một hàng vết máu.

“Em quá to gan đấy.” Cao Yến che miệng.

Sở Thiên Tầm cũng không biết tại sao gan mình lại lớn như vậy, có thể là ở trong tiềm thức của cô, Nhân Ma gϊếŧ người như ma kia không phải một người khủng bố như vậy.

Sắc trời dần sáng, Sở Thiên Tầm về phòng của mình, đêm qua cô không kịp ăn cháo, qua một đêm, bát cháo đã đông thành khối. Sở Thiên Tầm tìm chút nước sôi đổ vào, cô uống một hơi hết bát cháo mà không cần biết nó có ngon hay không.

Có một chiếc rạn nứt ở trên bàn. Cô gái trong gương tóc tai hỗn độn, vẻ mặt tiều tụy, chưa đến hai mươi lăm tuổi mà đôi mắt như đã đi qua thăng trầm của cuộc đời, hoàn toàn không có chút tinh thần phấn chấn nào cả. Đây là một người bị cuộc sống đè ép, cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không dám quản, co đầu rút cổ sống ngày nào hay ngày ấy.

Sở Thiên Tầm yên lặng nhìn gương một lúc, sau đó nằm xuống giường.

Bôn ba một ngày một đêm, rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi nhưng dù thế nào cô vẫn không thể ngủ được. Cô nhìn chằm chằm đỉnh màn trên đầu, lăn trên giường hai vòng, sau đó ngồi dậy. Lại nằm xuống, nằm được một lúc lại ngồi dậy.



Lặp lại như vậy mấy lần, Sở Thiên Tầm lăn một vòng rồi bò dậy, vươn đầu khỏi cửa sổ đủ các loại rau dưa, cô cúi người gọi với xuống tầng dưới.

“Bà điên, bán tôi chút đồ đi.”

Cửa sổ tầng dưới bị đẩy rầm một cái, một người phụ nữ mặt đầy tàn nhang nhô đầu ra, bà ta đang đánh răng, cho nên giọng nói có phần ú ớ không rõ: “Mua gì?”

“Một túi bột yến mạch, có trứng chim không? Cho tôi hai cái.”

“Phát tài chỗ nào mà ăn ngon thế?” Bà điên phun kem đánh răng trong miệng ra: “Chờ chút.”

“Này.” Sở Thiên Tầm gọi bà ta lại, hỏi thêm: “Có đường phèn không? Cho tôi một ít.”

Ở thời đại này, trứng chim và đường phèn là thứ rất quý, giá cả cũng không rẻ.

Sở Thiên Tầm thả một cái rổ xuống cửa sổ, trong rổ là năm miếng ma chủng cấp 1 xanh biếc, lúc cô kéo rổ lên thì những thứ này đã được thay bằng một túi đồ ăn nhỏ. Trong trí nhớ của cô, đây đồ ăn mà người kia thích.

Sau một lát, cô múc một chén cháo yến mạch đặt lên đầu giường Cao Yến, trong cháo có trứng chim, trứng vàng óng, còn có vị ngọt. Cao Yến nhìn thấy vậy, xuýt nữa là xúc động chảy nước mát.

Sở Thiên Tâm múc chỗ cháo còn lại vào hộp giữ ấm, thu dọn ba lô rồi đi ra khỏi thành.

Căn biệt thự ngoài thành không khác gì so với khi Sở Thiên Tầm rời đi.

Sở Thiên Tầm nhấc tầng tầng lớp lớp dây leo rồi chui vào.

Sắc trời bên ngoài đã sáng trưng, nhưng trong phòng vẫn âm u như trước. Bụi đất bám đầy phòng, có thể nhìn thấy mơ hồ vài món đồ dùng gia đình còn sót lại.

Ở giữa sàn nhà là một chai nước nửa che nửa đậy và một phần lương khô đã bóc vỏ, rõ ràng không có ai đυ.ng vào nó cả.

Bên cạnh đồ ăn là vũng máu đã khô đen, Sở Thiên Tầm tìm theo vết máu trên sàn, cô phát hiện Diệp Bùi Thiên đang co mình dựa vào một góc tường sáng sủa.

Sắc mặt anh tái nhợt, đầu tựa lên vách tường, đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, máu trên người chảy loang lổ từ trên tường xuống.

Sàn nhà bên cạnh anh có một đυ.n cát vàng nho nhỏ, giữa đυ.n cát là một chiếc đèn đêm nho nhỏ đang chiếu sáng lờ mờ.

Cho dù tay đã bị chặt đứt, đã bị thương nặng tới mức đó, anh vẫn dùng dị năng để kéo chút ánh sáng này theo bên mình.

Sở Thiên Tầm cẩn thận đẩy Diệp Bùi Thiên, người đang tựa vào vách tường lập tức trượt xuống,ngã mạnh vào long cô.

Cô vươn một tay đỡ cơ thể lạnh băng của anh, một tay kéo chiếc áo khoác ướt sũng máu tươi ra, để lộ cơ thể bị tàn phá thảm không nỡ nhìn.

Trên người Diệp Bùi Thiên có mấy vết thương bị đâm xuyên qua, có ánh sáng màu đen lập lòe trên miệng vết thương, mỗi khi miệng vết thương bắt đầu tự lành lại, ánh sáng này sẽ lóe lên, tàn nhẫn xé rách miệng vết thương lần nữa.

Diệp Bùi Thiên là người bất tử, năng lực khôi phục của anh vô cùng kinh người, đôi tay bị chính anh vặn gãy đã khép lại, không còn chảy máu nữa. Nhưng những vết thương do người khác gây ra trên người anh thì liên tục khép lại rồi vỡ ra khiến cho cơ thể anh rơi vào trạng thái thiếu máu không ngừng.

Sở Thiên Tầm nhíu mày, miệng vết thương như vậy là bị gây ra bởi thánh khí có tác dụng ‘chảy máu’.

Thánh khí chính là vũ khí được chế tại từ cơ thể ma vật sao khi chúng bị con người gϊếŧ chết. Nếu thiết kế khéo léo, chế tác hoàn mỹ có thể giữ lại dị năng của ma vật khi còn sống, vũ khí cố năng lực đặc biệt như vậy được gọi là thánh khí.

Thánh khí có chứa hiệu quả ‘chảy máu’ cực kỳ hiếm thấy, nó gần như là binh khí mà tất cả Thánh Đồ cận chiến mong muốn có được, miệng vết thương gây ra do binh khí này sẽ chảy máu liên tục, không thể tự khép lại. Vết thương trên người Diệp Bùi Thiên bị loại thánh khí cao cấp này tạo thành.

Muốn chữa khỏi vết thương này cần bôi chất lỏng từ cơ thể ma vật lên vết thương, sau đó dùng dị năng của người chữa trị mới có thể khiến vết thương từ từ khôi phục. Phần lớn người bị thương phải bỏ mạng trọng quá trình chữa trị vì thiếu máu.

Diệp Bùi Thiên sẽ không chết vì điều này, nhưng với anh mà nói, đây lại là một loại tra tấn khác.

Sở Thiên Tầm mở hộp giữ nhiệt, tách miệng Diệp Bùi Thiên ra rồi đút cháo yến mạch cho anh.

Cơ thể đói khát được nhận đồ ăn, mặc dù đang hôn mê nhưng anh vẫn có phản ứng như trước. Cổ họng anh lăn lộn, đôi môi trắng bệch khô nứt hé mở, đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng, biểu đạt khát vọng cực độ của bản thân đối với đồ ăn.



Năng lực khôi phục càng mạnh, năng lượng sẽ càng tiêu hao khi cơ thể khôi phục vết thương, sẽ sinh ra cảm giác đói khát mãnh liệt. Sở Thiên Tầm không rõ vì sao lúc trước Diệp Bùi Thiên không ăn đồ ăn mình để lại.

Cô bỏ thêm trứng chim và đường vào cháo yến mạch, đút từng thìa từng thìa cho anh.

Lông mi Diệp Bùi Thiên khẽ động, sau đó đột nhiên mở bừng mắt.

Đôi đồng tử lạnh căm như băng nghìn năm không tan chảy, anh giống như con thú sắp chết bị vây nhốt, trong mắt là khá máu, hận thù và gϊếŧ chóc.

Cho đến một lúc lâu sau, anh mới dần thoát khỏi trạng thái thô bạo này, chậm rãi nhìn rõ người trước mắt.

Cô gái kia đã trở lại, đang bưng một bát đồ ăn đút cho anh.

Diệp Bùi Thiên cần đồ ăn. Bị thương càng nặng anh sẽ càng đói, đói khát như thiêu bỏng dạ dày, thậm chí là từng mạch máu trên cơ thể anh, khiến anh đau đớn khó nhịn. Nhưng càng bị thương nặng, đồng nghĩa với việc anh càng không có cơ hội bổ sung năng lượng. Anh đã quen với cảm giác nhẫn nhịn cơn đói, nhẫn nhịn đến khi vết thương hồi phục, nhẫn nhịn đến khi anh có thể tự đi ra khỏi vũng bùn mới thôi.

Anh thấy mình thật buồn cười, rõ ràng đã sống thảm như vậy còn cố tình giữ khư khư cái tự tôn đáng thương kia.

Cô gái này để lại đồ ăn trước khi đi. Nhưng anh bị mất hai tay, anh không muốn quỳ rạp xuống đất ăn đồ ăn người khác để lại như một con chó.

Anh chỉ có thể rời xa vị trí kia, co người chui vào một góc.

Thìa cháo giơ đến trước mặt anh, Diệp Bùi Thiên há miệng.

Mùi thơm của đồ ăn chui vào cơ thể anh, nha phát hiện trong miệng mình là hương vị khiến ăn vô cùng khát vọng được nếm nó lần thứ hai.

“Ăn đi, là ngọt.” Giữa tiếng nói hấp dẫn này, đồ ăn nóng hầm hập đưa tới bên môi ai, khi cơ thể anh còn chưa kịp phản ứng, miệng đã thẹn thùng há ra, nuốt đồ ăn được đút đến xuống bụng.

Cháo yến mạch mang theo mùi thơm trứng chim trượt một đường từ cổ họng anh xuống bụng, an ủi cái dạ dày đã bị đói đến kêu vang, vị ngọt nhè nhẹ quanh quẩn mãi trong khoang miệng.

Đúng như lời cô gái này nói, là ngọt.

Đây chỉ là trùng hợp, Diệp Bùi Thiên nói với chính mình.

Trước khi ma chủng buông xuống, món ăn anh thích nhất là cáo yến mạch có vị ngọt, nhưng dù đang sống ở thời đại dư thừa vật tư, bố và mẹ kế cũng rất ít quan tâm đến khẩu vị của anh. Lại càng không cần vọng tưởng tại thời điểm này sẽ có người cố ý chuẩn bị món ăn mà anh yêu thích.

Nếu đã được đút miếng đầu rồi, miếng thứ hai miếng thứ ba cũng nước chảy mây rồi nối gót tới.

Diệp Bùi Thiên phiền lòng bất an, không biết theo ai.

Gϊếŧ chết cô gái này, bò về tòa thành không một bóng người kia của anh, đến một góc sáng sủa theo thói quan, mới có thể quay lại cuộc sống yên tĩnh mà mình muốn. Anh thầm nghĩ trong lòng.

Tuy rằng hai tay bị chặt đứt nhưng dị năng của anh đã khôi phục phần nào, gϊếŧ chết một Thánh Đồ cấp thấp yếu đuối là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cát vàng trên đất bắt đầu chuyển động, nhưng căn bản không ngưng kết thành mũi nhọn sắc bén, mà là vui vẻ lăn qua lộn lại trên mặt đất giống như chính cơ thể đang không thể khống chế của anh.

Sở Thiên Tầm lấy một cái thảm mỏng trong ba lô ra, quấn quanh cơ thể thể Diệp Bùi Thiên từ đầu đến chân.

“Anh cố chịu một chút, tôi đưa anh trà trộn vào căn cứ để chữa thương.” Cô gái kia ngồi xổm xuống nói với anh như vậy.

Khi cô gái kia ôm lấy mình, Diệp Bùi Thiên bi ai phát hiện từ tận trong đáy lòng mình lại mơ hồ chờ mong cảm giác được cô gái này ôm vào ngực.

Ngoài bị đuổi gϊếŧ và gϊếŧ người, mấy năm nay anh chưa từng tĩnh từng ở chung với đồng loại như vậy, thế cho nên anh mờ mịt, bối rối không biết làm sao, đồng thời cũng có chút chờ mong. Cho dù anh biết cuối cùng mình cũng sẽ phải thất vọng, anh vẫn không nhịn được ảo tưởng người dùng thảm quấn lấy mình, ôm mình vào lòng có ý tốt với mình, chứ không phải vì muốn máu nên mới đến gần mình.

Người kia đưa anh đi ra khỏi căn phòng u tối, đi ra ngoài nơi tràn ngập ánh sáng.

Đầu anh tựa vào vai cô, anh nghe thấy tiếng tim đập quen thuộc lần nữa.

Thôi bỏ đi, Diệp Bùi Thiên nhắm mắt lại dưới ánh mặt trời sáng chói, cho dù sao này cô ấy định làm gì mình, mình cũng không lấy mạng cô ấy là được.