Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Buông Miệng Ra, Đừng Cắn Chó!

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xưởng bỏ hoang.

Những ngày trời quang, nơi đây phủ đầy bụi bặm. Nhưng sau cơn mưa, không khí trở nên dễ chịu hơn một chút. Đám chó hoang chen chúc nhau, nằm thành hàng. Bên cạnh cầu thang tầng hai là một chú chó lông đốm trông khá dữ dằn, nhưng lại bất động vì những vết thương trên lưng và cổ. Máu rỉ ra mỗi khi nó cử động.

“Hoa Ca.” Một chú chó nhỏ ngậm một khúc xương lớn, cẩn thận đặt lên bậc thang rồi lùi lại, đuôi cụp xuống đầy sợ sệt.

Chó đốm – được gọi là "Hoa Ca" – khẽ mở mắt. Nó định vươn mình ngửi thử miếng xương thơm phức, nhưng vừa nhúc nhích đã đau đến mức hít sâu một hơi, đành nằm bẹp xuống đất.

Bất kỳ ai cũng nhận ra Hoa Ca bị thương rất nặng. Dưới tầng, vài chú chó hoang không kìm được cất tiếng sủa vang.

“Im đi!” Hoa Ca trừng mắt nhìn lũ chó sủa, để lộ bộ răng nanh sắc nhọn. “Kỳ Lạc đâu? Có ai theo dõi nó không?”

“Đang theo dõi.” Một chú chó đáp: “Hình như nó cũng bị thương nặng, suýt bị một con chó đen cắn chết.”

Mặt Hoa Ca hơi biến sắc, một con chó khác vội vàng nói thêm: “Xạo đấy! Rõ ràng là do Hoa Ca nhà ta đánh nó què chân, móng vuốt cũng gần như bị cắn gãy!”

Nghe vậy, biểu cảm của Hoa Ca cũng dịu lạ bớt, phát ra tiếng grừ grừ hài lòng.

Ở góc cột bê tông, Kỳ Lạc ngồi xổm. Nó ra vẻ lắng nghe Hoa Ca nói chuyện, nhưng ánh mắt khinh miệt, lười biếng, chẳng có chút tôn trọng nào, rõ ràng không coi đối phương ra gì.

Nó cúi đầu, liếʍ nhẹ vết thương trên chân trái. Dù đau, nhưng chân chưa gãy. Nếu gãy thật, nó đã chẳng đến đây mà tìm chỗ khác trốn rồi.

“Phải nói rằng Kỳ Lạc đúng là tự chuốc lấy rắc rối. Hoa Ca là ai cơ chứ? Ở khu Tây này, không con chó nào không biết danh tiếng của đại ca. Đại ca chúng ta là ‘móng vuốt vô địch’ đấy!”

“Dám tranh địa bàn với Hoa Ca thì phải chuẩn bị tinh thần bị cắn chết trước đi ”

“Lần tới gặp Kỳ Lạc, tụi mình cứ xé xác nó ra!”

Hoa Ca nằm trên tầng hai, nghe những tiếng sủa ồn ào vang lên từ dưới.

Bề ngoài, nó tỏ vẻ bình tĩnh, cao thâm khó đoán, nhưng cái đuôi lại vô thức vểnh lên đắc ý, thậm chí còn khẽ đong đưa vài lần.

Bỗng nhiên, mũi nó động đậy, như thể ngửi thấy thứ gì đó khó chịu, khuôn mặt chó của nó lập tức nhăn lại. Nó nửa nằm nửa ngồi dậy, ánh mắt sắc lẹm quét qua đám chó hoang phía dưới, tìm kiếm điều gì đó.

Dĩ nhiên, Kỳ Lạc biết đối phương đang tìm mình. Nhưng nó không hề né tránh, chỉ yên lặng chờ ánh mắt của Hoa Ca chạm đến chỗ nó.

Đáng tiếc là nó đã đánh giá quá cao đối thủ. Hoa Ca tìm một hồi cũng không phát hiện ra Kỳ Lạc. Hai con chó vàng anh em đứng bên cạnh nhìn nhau. Một con cúi đầu hỏi: “Hoa Ca, có chuyện gì sao?”

Hoa Ca há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ liếʍ lông mình để che giấu, nói một cách cao thâm: “Tao đang suy nghĩ.”

“Suy nghĩ gì?” Chó Nhị Hoàng tiếp tục hỏi.

Khuôn mặt của Hoa Ca lại nhăn nhó. Nó giơ chân lên đập mạnh vào đầu Vàng Nhị, quát: “Tao nghĩ gì cần phải nói cho mày sao?!”

Nhị Hoàng co cổ lại, rụt vào sau lưng anh trai mình. Nhất Hoàng nhìn Hoa Ca nhưng không nói gì.

Thấy Hoa Ca lâu như vậy mà vẫn chưa phát hiện ra mình, Kỳ Lạc khẽ chậc lưỡi, định bước ra. Nhưng ngay lúc nó nhấc chân, Nhất Hoàngbỗng lên tiếng: “Nghe nói bên đồn công an mới có một nhóm chó đến, toàn là cảnh khuyển, rất lợi hại.”

“Cảnh khuyển là gì?” Hoa Ca lộ vẻ ngơ ngác.

“Là chó được người nuôi để làm nhiệm vụ, rất giỏi chiến đấu.” Nhất Hoàng bổ sung: “Không giống chúng ta.”

Hoa Ca suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Giỏi hơn mày à?”

“Dạ, giỏi hơn em.” Nhất Hoàng trả lời.

“Thế... giỏi hơn Kỳ Lạc không?” Biểu cảm trên khuôn mặt của Hoa Ca vừa kỳ lạ vừa ẩn ý, như muốn nói: “Mày thấy tao mưu mô chưa?”

Nhất Hoàng liếc nhìn những con chó hoang bên dưới cầu thang, ánh mắt dừng lại một cách vô tình lên cột đá nơi Kỳ Lạc đang trốn. Nó nói: “Tất nhiên, gặp cảnh khuyển thì Kỳ Lạc sẽ thua.”

Câu này không hẳn nói cho Hoa Ca, mà dường như nhắm thẳng vào Kỳ Lạc.

Kỳ Lạc suy nghĩ một lúc, rồi đứng dậy rời khỏi cột đá, quay lưng rời đi.

Kỳ Lạc vốn định đến để đánh nhau với Hoa Ca, nhân cơ hội Hoa Ca bị thương mà đẩy nó ra khỏi địa bàn ở khu xưởng bỏ hoang. Nhưng rõ ràng lần này nó đến không đúng lúc, vừa khéo bắt gặp đám chó của Hoa Ca đang tụ tập.

Những con chó hoang khác thì không sao, nhưng hai con chó vàng lớn, Kỳ Lạc phải chú ý.

“Dù sao thì bọn cảnh khuyển đó cũng sẽ không dễ dàng vào đây.” Nhất Hoàng bổ sung: “Chúng được quản lý nghiêm ngặt, trừ khi có chuyện gì đó đặc biệt.”

Nghe vậy, Hoa Ca vừa thất vọng lại vừa thở phào nhẹ nhõm. Nó nói: “Vậy chắc sẽ không tranh giành địa bàn của chúng ta chứ?”

“Không đâu.” Nhất Hoàng đáp: “Địa bàn của chúng không phải ở đây.”

Tuy nhiên, Kỳ Lạc không nghe thấy đoạn này, vì nó đã rời đi. Nó dẫm lên bùn lầy, bộ lông lấm lem, bước về phía con hẻm cũ. Cái chân bị thương của nó khiến dáng đi hơi tập tễnh, nhìn qua không khác gì một chú chó hoang mệt mỏi, bẩn thỉu.

Khu Tây Thành chia làm ba khu vực chính: xưởng bỏ hoang, hẻm cũ và bãi rác. Đây là ba nơi tập trung nhiều chó hoang nhất.

Hắc Cẩu thường ở khu hẻm cũ, Hoa Ca chiếm đóng khu xưởng bỏ hoang. Còn bãi rác thì là nơi tụ tập của nhiều nhóm chó nhỏ, mỗi nhóm sẵn sàng cắn xé nhau vì một khúc xương.

Riêng Kỳ Lạc luôn thích hành động một mình. Nó đã từng lang thang qua mọi ngóc ngách ở khu này.

...

Ở trụ sở cảnh sát.

“Lạc Cửu.” Một huấn luyện viên dẫn theo một chú chó sói xám bước đến. Con chó này dường như vừa hoàn thành nhiệm vụ, ánh mắt kiên nghị, bình tĩnh. Trên răng nanh của nó vẫn còn dính chút máu. Sau khi nhận lệnh, nó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh huấn luyện viên.

“Giỏi lắm! Giỏi lắm!” Huấn luyện viên vuốt đầu Lạc Cửu, lấy ra một thanh xúc xích từ túi, bóc vỏ rồi đưa cho nó. Sau đó, ông kiểm tra khắp người nó, chắc chắn không có vết thương nào mới mỉm cười nói: “Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai được nghỉ, tao sẽ đưa mày đi chơi.”

Hai tai của Lạc Cửu lập tức dựng lên khi nghe từ “chơi”. Nó nhìn huấn luyện viên, miệng vẫn đang ngậm thanh xúc xích.

Chỉ vài miếng, nó đã nuốt chửng thanh xúc xích. Sau khi đã hoàn toàn thả lỏng, Lạc Cửu nằm dài bên cạnh huấn luyện viên, cái đuôi khẽ vẫy một cái, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi một nhóm chó khác đang tập luyện.

“Suy nghĩ gì vậy?” Huấn luyện viên thấy dáng vẻ trầm tư của nó, không nhịn được cười: “Mới đến môi trường mới nên thấy lạ à? Đi đi, làm quen với các bạn mới, chào hỏi một chút.”
« Chương TrướcChương Tiếp »