Chương 6: Nhất thời kích động, hậu quả của một cuộc cưỡиɠ ɖâʍ không thành (6)

Ở trong

phòng khách, Đậu Nguyên Nguyên cúi người vái chào, dung nhan xinh đẹp

mềm mại trước sau luôn hàm chứa nét tươi cười, nói: "Nguyên Nguyên bái

kiến Đổng tỷ tỷ !"

Vẫn mặc một thân quan phục xanh lam, Đổng Khanh liếc mắt lườm mỹ nhân yểu điệu một cái, nâng nâng tay nói: "Đổng

Khanh đã thừa kế nghiệp cha làm quan trong triều, đã không còn là tiểu

thư khuê tú nữa, Đậu tiểu thư vẫn nên gọi Đổng mỗ là Đổng đại nhân đi,

không biết cô hôm nay đến bái phỏng có chuyện gì quan trọng ?"

Đậu Nguyên Nguyên vừa nhấc bàn tay ngọc, nha hoàn Bảo Châu của cô ta lập

tức đưa lên một cái giỏ điểm tâm. Cô ta hướng về phía Đổng Khanh cười

nhẹ nhàng, nói: "Nguyên Nguyên tự tay làm một giỏ điểm tâm, đặc biệt đưa tới cho tỷ tỷ. . . . . . . . Không! Là Đổng đại nhân thưởng thức !"

Đổng Khanh liếc mắt lườm cái giỏ điểm tâm kia, lập tức cự tuyệt nói: "Đổng

Khanh không có công không thụ lộc, sao có thể làm phiền tiểu thư chứ ?"

"Chỉ là một cái giỏ điểm tâm nhỏ, nói thật Đổng gia cũng không thiếu đồ ăn

loại này, Đổng đại nhân không cần quá mức khách sáo. Đổng đại nhân chớ

nên e sợ Nguyên Nguyên một cô gái nhỏ yếu chứ hả ?" - Nói xong, Đậu

Nguyên Nguyên mím môi cười nói: "Đổng đại nhân sao không thưởng thức tay nghề của Nguyên Nguyên như thế nào?"

Đổng Khanh không tiện

tiếp tục cự tuyệt, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát được cô ta,

đành phải tùy ý chọn miếng điểm tâm hình dáng xem ra có vẻ ngon miệng,

đưa vào trong miệng.

"Ăn ngon không?" - Đậu Nguyên Nguyên hỏi.

"Ăn ngon!" - Đổng Khanh tán dương - "Đậu tiểu thư quả thực rất giỏi thr

nghệ, món điểm tâm bình thường cũng làm ra tinh xảo như thế này, chắc là bỏ ra không ít công phu rồi !"

"Không chỉ có tài nấu nướng, Nguyên Nguyên từ nhỏ ở mọi phương diện tài nghệ đều được nghiêm chỉnh

huấn luyện !" - Nói xong, một đôi mắt đẹp của Đậu Nguyên Nguyên đột

nhiên sắc bén, cô ta bất ngờ thu lại vẻ tươi cười, lạnh lùng nói: "Nghe

nói Đổng gia vì muốn đem con gái mĩ mạo thông minh đưa lên ngai vàng

hoàng hậu cũng bỏ ra không ít công sức, từ nhỏ thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, không chỗ nào không mời danh sư đến dạy truyền thụ, huấn luyện

Đổng Uyển tiểu thư cực kì xuất sắc, tài mạo song tuyệt, thậm chí trong

toàn bộ Kinh Thành không có cô gái nào có thể sánh kịp, vốn là vị trí

thái tử phi đã ở ngay trước mắt, đáng tiếc trời không theo ước nguyện

của người, lại xảy ra điểm ngoài ý muốn. die»ndٿanl«equ»yd«on. . Kỳ thực, không chỉ có cô, Nguyên Nguyên cũng nằm trong sự mong đợi

của người nhà, từ nhỏ nhận được cách huấn luyện cực nghiêm khắc, mĩ mạo tài nghệ cũng không thua người khác. Cái gọi là Trường Giang sóng sau

dồn sóng trước, tỷ tỷ đã phủ thêm quan bào làm quan trong triều, đã quá

gian đoạn hôn phối với hoàng thượng, mà Nguyên Nguyên đang lúc phong nhã tài hoa hưng thịnh. Nếu Đổng gia đã đã mất hi vọng với hậu vị, vì sao

không dứt khoát ở điểm này mà buông tay, cần gì cứ phải tha thiết mong

nhìn cái vị trí xa không thể chạm vào kia chứ ?"

Hóa ra là tính sổ trước kia đây.

Đổng Khanh nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Chắc là Đậu tiểu thư hiểu lầm, không phải là Đổng Khanh quyết định người dự tuyển hoàng

hậu, mà là Thái hậu và hoàng thượng, hôm nay cô đặc biệt đến đây là tìm

nhầm đối tượng rồi !"

Đậu Nguyên Nguyên trang nhã ngồi

xuống, nâng cốc trà lên, ngón tay giữa thon nhọn chậm rãi vuốt dọc theo

viền cốc trà, khẽ cười một tiếng nói: "Lúc trước, Thái hậu lén nói với

ta, hoàng thượng rất vừa lòng với Nguyên Nguyên. Nói thật ra, luận tài

luận diện mạo luận gia thế, ai có thể tranh giành với ta đây ? Nhưng

hoàng thượng lại một mực không chịu ra ý kiến, chính là bởi vì nghĩ tới

Đổng gia, Nếu không phải buổi sáng nay, Đổng đại nhân bình luận như vậy, hoàng thượng đã sớm hạ chiếu rồi. . ." - Nói tới đây, cô ta ngước mắt

nhìn chằm chằm nàng, chỉ trích oán trách nói: "Đổng đại nhân là cô cản

trở tiền đồ của Nguyên Nguyên!"

Đổng Khanh nghe xong lời chỉ trích này, không nhanh không chậm nói: "Hoàng thượng nếu không phải cho rằng Đổng mỗ nói có lý, Người chịu nghe sao ? Đậu tiểu thư có thời gian đến Đổng phủ nói chuyện phiếm, còn không bằng trở về tôi luyện thật kỹ

càng vẻ uy nghi cùng đôn hậu nên có của hoàng hậu một quốc gia, chờ khi

ngươi đủ để ngồi trên hậu vị, không cần Đổng mỗ phản đối, hoàng thượng

cũng sẽ sắc lập ngươi làm hậu."

"Ngươi là đang nói con gái

đương triều Thừa Tướng Đậu Nguyên Nguyên ta không tư cách lên làm hoàng hậu sao ? !" - Đậu Nguyên Nguyên nhất thời lật mặt, gò má phấn hồng một hồi xanh, một lúc lại trắng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng hiện tại không muốn lãng phí thời gian để đối phó với một nữ nhân cả

ngày muốn làm hoàng hậu, nhất là nữ nhân này thích đùa giỡn hay dỗi lại

còn hay giả bộ.

"Tiễn khách !" - Đổng Khanh phất tay áo cả giận nói.

"Đổng Uyển, được lắm! Phong thủy luân chuyển, đừng quên hiện tại nàng dâu mà

Thái hậu coi trọng là ta - Đậu Nguyên Nguyên, không phải là ngươi đâu!

Ngươi cho là tiên đế còn có thể bò ra từ Hoàng lăng đến làm chõ dựa cho

ngươi sao ?"

Đổng khanh nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"

Đậu Nguyên Nguyên một đôi mắt đẹp đầy tức giận trừng mắt nhìn nàng, một lát sau, chuyển dời ánh mắt đến cái giỏ điểm tâm cô ta mang theo, khóe

miệng lại làm dấy lên một nụ cười lạnh quái dị, ngay sau đó xoay người

rời khỏi Đổng phủ.

Đợi cô ta bước ra khỏi cửa lớn, nha hoàn

Hồng Ngọc của Đổng phủ lập tức cầm một bát muối đi ra ngoài, vẩy ở trước cửa, giễu cợt nói: "Hừ, hạ nhân! Dám chỉ trích đại thiếu gia của nhà

ta, à không! Là tiểu tỷ, dám nói bậy tiểu thư nhà ta bây giờ đã già, trở về ăn cứt đi, muốn làm hoàng hậu à, ngươi nằm mơ đi!"

Đổng

Khanh liếc mắt một cái lườm ra cửa, chau mày lại, thở dài nói: "Đậu

Nguyên Nguyên này cũng không phải người dễ chọc, cô ta sẽ không từ bỏ ý

đồ !"

Thái hậu rõ ràng muốn cho Đậu tiểu thư lên làm con

dâu, hoàng thượng rất có hiếu, chỉ cần Thái hậu căn dặn vài câu, nói

không chừng, cô ta thật sự sẽ lên làm hoàng hậu.

"Sợ gì ?

Lần sau cô ta dám nữa đến, nô tì lấy chổi quét xua cô ta đi ra !" - Hồng Ngọc giương giương cây chổi trên tay, cả giận nói.

Đổng

Khanh thở dài yếu ớt, nói: "Chỉ cần Thái hậu lập trường kiên định, hoàng thượng chắc chắn tiếp nhận, nếu như không có việc ngoài ý muốn, Đậu

tiểu thư đã nắm trong tay hậu vị rồi !"

Hồng ngọc nghe xong, an ủi: "Tuy rằng hoàng thượng đều đã quên tất cả chuyện trước kia,

nhưng Hồng Ngọc tin tưởng Người đối với cô chính là vẫn có tình nghĩa,

tuy rằng không có trí nhớ của quá khứ, nhưng có lẽ cảm giác nhất định

còn ở trong lòng, chưa tan đi, hoàng thượng nhất định sẽ chú ý đến cô và Đổng gia, sẽ không dễ dàng sắc lập Đậu thị đáng giận kia làm hoàng hậu

!"

Đổng Khanh hồi tưởng tình hình hơi sớm tại cung Từ Ninh.

Thái hậu tự mình chọn lựa hoàng hậu, nàng lại phê bình cô ta yếu mềm

bất tài trước mặt mọi người g, nàng cố ý chọc giận Thái hậu, để Thái hậu đuổi nàng ra khỏi cung Từ Ninh. Thái hậu kiên quyết ủng hộ Đậu Nguyên

Nguyên, chỉ nổi bật lên thế yếu của nàng, đuổi nàng ra ngoài cửa cung,

càng trợ giúp cho vai diễn bi thương của nàng. . Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn, làm Thái hậu tức giận, do đó biểu diễn một màn tiết mục tình cảnh cút

đi đầy bi thương, để nàng bị đuổi ra Từ Ninh cung, bóng lưng khi rời đi

thê lương đến hạng nào a, chân của nàng còn cố ý ở bậu cửa hơi hơi vấp

một cái. . . , một cái vấp chân này dễ dàng đánh tan lòng phòng bị của

hoàng thượng tại lúc đó, khiến hoàng thượng mềm lòng, do đó sẽ nhớ tới

Đổng gia.

Kế này quả nhiên có hiệu lực quá . . . .bóng lưng

cô đơn bi thương ấy rời đi, rung động trời lay chuyển đất, làm cho hoàng thượng bởi vì vậy mà động tâm tư, nhớ tới nàng, không có nhả ra đáp ứng Thái hậu.

Nếu như Thái hậu cứ kiên quyết, Hoàng thượng còn có thể nhớ tới Đổng gia trong bao lâu?

"Chỉ hy vọng như thế đi !" - Nàng rất không chắc chắn mà nói.

*

Chưa tới thời gian lên đèn hoa đăng, hoàng thượng quả nhiên hưng trí ngang

nhiên giá lâm Đổng phủ, hắn một thân cải trang gọn nhẹ, tay cầm quạt

giấy, tuấn mỹ vô cùng, ăn mặc đơn giản ngược lại làm cho hắn thoạt nhìn

càng có vẻ lịch sự nho nhã, ngọc thụ lâm phong.

Đổng Khanh

thay đổi quan phục, vấn kiểu tóc nam nhân, đơn giản cắm lên một cây

trâm ngọc trắng, vẫn cứ mặc áo dài nam nhân, cùng đi theo hoàng thượng.

Tiểu An Tử nói, hoàng thượng muốn nhìn nữ nhân, hắn đương nhiên là muốn nhìn xem các dạng nữ nhân khác nhau.

Con gái quý tộc là dạng được giáo dưỡng tốt, cười giấu răng, nói chuyện thủ thỉ thù thì, nữ nhân nơi phố chợ lại khác biệt. Nàng cùng hoàng thượng

ngồi chung ở trong xe ngựa, hắn nắm cây quạt vén lên rèm cửa sổ, chuyên

chú xem vài nữ nhân ở bên giếng cấp nước lớn tiếng nói chuyện trêu đùa,

làn da mặt đen, rất là bất ngờ.

"Nữ nhân bên ngoài cung đều thoải mái như thế sao ?" - Lưu Lăng buông rèm cửa sổ, hỏi.

"Cô gái trong cung được dùng để hầu hạ Hoàng đế, nhiều quy củ, chú trọng lễ nghi, các cô gái ở ngoài cung chỉ dùng để làm việc sinh hoạt, tính cách tương đối tùy tiện !" - Nàng hờ hững, nói qua.

Tiểu An Tử

hưng trí bừng bừng, nhanh chóng chen miệng nói: "Còn có một nơi mà nữ

nhân chuyên môn dùng để hầu hạ các loại nam nhân !"

Lưu Lăng nhẹ lay động quạt giấy, khóe miệng nổi lên tươi cười nói: "Trẫm hồi lâu chưa từng xuất cung, hôm nay muốn đi hiểu biết học hỏi, ái khanh đã an

bày thỏa đáng chưa ?"

"Tiếp theo thần đã bao chỗ thuyền hoa, an bày vài vị mỹ nữ ca múa hát xướng, đêm nay hoàng thượng nhất định sẽ hết sức thoải mái mà về !" - Đổng Khanh bẩm báo, trong lòng đều là sự

khốn quẫn không thôi. Nàng đường đường là Đại Tư Mã, tuy rằng bề ngoài

hành vi quần là áo lụa (phóng túng), đối với việc sáng tác thơ da^ʍ vui

vẻ không gì không giỏi, không hay, nhưng dẫu gì cũng là một quần là áo

lụa cao cấp của triều đình nha, nay vậy mà lưu lạc theo đuổi làm cụ rùa

đến cơ sự này, giúp hoàng thượng tranh cãi, việc này nếu truyền ra, bảo

nàng làm thế nào còn có mặt mũi nào đứng ở giữa đám quần thần kia ? Sau

này . . . Chỉ có thể lặng lẽ đứng ở phía sau cùng rồi.

Dạo này, quan càng cao càng không dễ lăn lộn!

Nàng chỉ có thể tận lực giấu kín, che giấu cuộc vui , đêm nay mời tới các cô nương rất kín miệng, đến lúc đó để thuyền hoa đã đi rất xa, rời xa

huyên náo, việc nàng mang theo hoàng thượng ra ngoài vui đùa sẽ biến trở thành bí mật . . . Tuyệt đối sẽ không có người truyền ra.

Đối với thuyền hoa được bố trí, Lưu Lăng lại có chút không vừa lòng, hắn

dùng quạt giấy vỗ vỗ đùi nói: "Bao cả thuyền hoa, khách đến chỉ có ba

người chúng ta, trẫm phải làm thế nào thể nghiệm và quan sát dân tình a

?"

Tiểu An Tử nghe xong, lập tức phát huy bản lĩnh nịnh hót, vội vàng nịnh bợ nói: "Hoàng thượng ra ngoài xem nữ nhân. . . . . Híc, à không! Là ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình, lúc nào trong lòng

cũng mang thiên hạ, thật là minh quân có một không hai !"

Lưu Lăng cũng sớm đã có chủ ý của bản thân, khép hờ để mắt, liếc Đổng Khanh nói: "Nghe nói văn nhân con đường làm quan không như ý, trong lúc đó

thường xuyên ra vào tại tửu quán có lẽ là nơi Ngọa Hổ Tàng Long, cái gọi là biết dùng người mới được thiên hạ, trẫm muốn đi ngắm tửu quán một

cái, ái khanh dẫn đường đi !"

Hóa ra, hoàng thượng không ưa

nữ sắc. “Chỗ này cảnh xuân tươi đẹp”, rõ ràng là bản thân Tiểu An Tử đưa ra cái chủ ý này thật ôi thiu.

Đổng Khanh nhất thời hiểu được, sắc mặt cũng sa sầm hơn.

Sĩ đồ không như ý, chính là người ở quan trường hòa đồng không lý tưởng,

Những người tự cho là thanh cao, tự nhận là có tài nhưng không gặp thời, đối đương triều đình có nhiều phê phán, văn nhân thất ý thường xuyên

hội tụ cùng một chỗ, sau lưng mắng hoàng thượng giống như mắng con chó.

Mang theo hoàng thượng bị văn nhân thất ý mắng đi ra, còn không bằng mang

theo hắn đi tầm hoa vấn liễu để nữ nhân vây quanh, mũ cánh chuồn trên

đầu nàng còn an toàn hơn một chút.

Trong kinh thành có tòa kỹ quán cao cấp bán nghệ không bán thân, tên gọi là Tri thư viện.

Viện này như danh tiếng, cô nương trong viện tuy rằng dung mạo không phải số một, nhưng lại là một người thông hiểu lễ nghĩa, tinh thông cầm kỳ thư

họa, không bồi ngủ, chỉ bồi Quý công tử cùng đám lão gia thưởng trà,

thưởng tranh, chơi cờ, nói chuyện phiếm. . . . . . .

Chỗ này lịch sự tao nhã thật thích hợp để hoàng thượng đi trước.

Đổng Khanh lập tức bồi cười nói: "Khải bẩm hoàng thượng, trong kinh thành có một chỗ là Tri thư viện, quan lại quyền quý thường xuyên ra vào . . ."

Nói còn chưa nói xong, lập tức bị Tiểu An Tử lớn mật ngắt lời, gã chà chà

xát xát cái tay, bộ mặt gian nịnh hướng về phía hoàng thượng, hì hì cười nói: "Hoàng thượng thường ngày đa số là gặp quan lại quyền quý. Hôm nay khó mới được ra ngoài một chuyến, đương nhiên nhìn cái gì cũng khác lạ, Nghênh Xuân viện mới là Ngọa Hổ Tàng Long, văn nhân thất ý sẽ đi tới đó mua say, quan nhân phát đạt sẽ đi đến đó tiếp nạp những thứ dơ bẩn,

người buôn bán nhỏ sẽ đến đó dồn hết sở trường, mua nhất thời khoan

khoái, đây mới gọi là thếDiễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn giới bao la rộng lớn, hoàng thượng muốn được nghe ý kiến của dân chúng, đương nhiên phải đi Nghênh Xuân viện kia !"

Lưu Lăng nghe xong, lập tức nổi lên hứng trí, sảng khoái sai phái, nói: "Tiểu An Tử, dẹp đường đến Nghênh Xuân viện!"

"Vâng!"

Nghênh Xuân viện là kỹ viện lớn nhất trong kinh thành, kỹ hộ hồng bài oanh

oanh yến yến, nhiều như cá diêc sang sông, lợi nhuận phi thường tốt,

cũng là chỗ rồng rắn hỗn tạp.

Hoàng thượng ở lâu trong thâm

cung, mặc dù sau khi khỏi bệnh liên tục nỗ lực tập võ, tạo dựng khí lực

mạnh mẽ, lại nhìn đời chưa sâu, củng hắn đi tới Nghênh Xuân viện, không

khỏi có vẻ mạo hiểm.

Đổng Khanh trợn mắt trừng Tiểu An Tử.

Ở dưới ánh mắt gϊếŧ người của nàng, Tiểu An Tử run rẩy một lát, rồi mới

vô cùng ủy khuất ngập ngừng nói ở bên tai nàng: "Ngành nghề nịnh thần

này cạnh tranh thật là kịch liệt . . ." (đồng chí Tiểu An Tử này đáng

yêu nhất truyện)

Không lâu sau, xe ngựa đã đến Nghênh Xuân viện.

Ở trên cửa lớn,Nghênh Xuân viện cao cao treo bài tử, vài cô nương trang

điểm kiều diễm đang ở cửa nở nụ cười, đi đến nghênh đón, ngay ở cửa có

thể nhìn thấy trong đại sảnh tiếng đàn sáo nhạc vang lên, sáu vũ kỹ dáng người vô cùng xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhảy múa, khắp cả sảnh đường vỗ

tay.

Lưu Lăng xuống xe ngựa, trông thấy thế cũng ngẩn ra,

thấp giọng hỏi: "Nghênh Xuân Viện đúng là quán rượu tiệm cơm nổi tiếng

hả?"

Hoàng thượng ở lâu trong thâm cung, căn bản không biết thế nào là thanh lâu kỹ hộ.

Tiểu An Tử lập tức bồi cười nói: "Là tửu quán, cũng là tiệm cơm !"

"Con gái trong tiệm cơm dân gian cũng thật nhiều nhỉ !" - Lưu Lăng cảm thấy mới lạ không thôi.

Gặp khách quý tới cửa, tú bà lập tức cười hì hì đi ra nghênh đón.

Tiểu An Tử với bộ dáng một kẻ quen đường thuộc lối, ồn ào: "Ghế lô tốt nhất, đưa lên toàn bộ món ăn nổi tiếng, hầu hạ thật tốt công tử nhà ta !"

Tú bà cấp tốc đánh giá Lưu Lăng vài cái, ả lấy năng lực chuyên nghiệp tích lũy được vài thập niên, cực chuẩn xác lại vừa nhanh chóng phán định đây là kẻ xuất thân phú quý, vẻ ngoài có thể moi ra được, miệng cười cũng

sắp rách ra đến nơi, rất là ân cần nói: "Khách quan đi theo ta !"

Chú thích:

[1] Sĩ đồ: con đường làm quan