Đổng Khanh thở dài,
nói: "Người do tự bản thân hoàng thượng coi trọng, chỉ là một cô gái mà
thôi, không phải hoàng đế đều có tam cung lục viện sao? Hãy thích ứng
với mọi tình cảnh đi!"
"Cô nói cũng thật dễ dàng nhỉ?" -
Tiểu An Tử nói: "Lúc trước cô làm thế nào mà khiến cô ta đi cùng cô
xuống núi? Cô chỉ có đi vào chùa Trúc Lâm một lát, liền thuận lợi mang
người đi ra, cô nói cô chỉ nói một câu với trụ trì và Như Họa ư? Người
ta lại là người xuất gia đó, há có chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần hai
câu liền cho mang người xuống núi sao?"
Đổng Khanh liếc gã
một cái, nói: "Chuyện này có gì khó khăn chứ? Chùa Như Lai trang nghiêm
lộng lẫy, ngược lại chùa Trúc Lâm đơn sơ không chịu nổi, dưới sự đối lập mãnh liệt, ngay cả người xuất gia cũng sẽ cảm thấy vạn phần khác biệt,
ta trực tiếp tìm trụ trì của cô ta, hỏi bà ấy ba trăm lượng có đủ hay
không, bà ấy để cho ta đi gặp Tịnh Tâm, dù là trụ trì đã bế quan mười
năm trước cũng đặc biệt xuất quan, tự mình bưng trà đến, gặp Tịnh Tâm,
ta trực tiếp nói với cô ta, ‘Ông đây có tiền có thế, muốn đi theo ta hay không? Cô ta liền cởi bỏ tăng phục, đi theo ta xuống núi, trước khi đi, trụ trì đó còn hỏi ta có muốn những cô nương khác hay không?"
"Chỉ. . . Đơn giản như vậy à?" - Tiểu An Tử nặng nề vỗ đầu của chính mình đồm độp, giọng buồn bực nói: "Khốn, Tiểu An Tử vậy mà còn nghĩ muốn nát
óc!"
Nhìn thấy Đổng Khanh đang xem thường gã, gã đỏ mặt, lí nha lí
nhí giải thích, nói: "Tiểu An Tử cũng là thật thông minh, chẳng qua có
đôi khi thông minh không quá rõ ràng mà thôi!"
Đổng Khanh không hề để ý tới gã nữa, nàng cầm ly trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
Lúc này lại trông thấy một con cún màu đen loạng choạng lảo đảo chạy vào
trong đại sảnh, ngẩng đầu dùng một đôi mắt đen vô tội, đen bóng nhìn mọi người, ngay sau đó kêu hai tiếng “ẳng ẳng”. Bộ dáng nho nhỏ đáng yêu
cực kỳ.
"Đến đây nào cún con, thật đáng yêu!" - Đổng Khanh
cười nói, buông ly trà xuống, đang định tiến đến ôm lấy con chó nhỏ, vỗ
về chơi đùa, lúc này, ở phía sau lại truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Lưu Lăng nhìn thấy con chó nhỏ màu đen, tự nhiên sợ tới mức sắc mặt trắng
bệch, lập tức từ trên ghế nhảy xuống, bàn tay suýt chút nữa ngay cả ly
trà quý báu cũng quăng vỡ, môi hắn run rẩy, nói: "Mau! Bắt lấy đồ súc
sinh đáng chết kia mang đi. Mau lên!"
"Công tử đừng hoảng
hốt, nô tài lập tức đuổi súc sinh kia đi!" - Tiểu An Tử vừa nói, vừa vội vàng chạy đến cửa, bế lấy chú cún con màu đen đi ra ngoài, bận rộn một
lúc mới quay lại.
Hoàng thượng phản ứng thực quá kì lạ khó hiểu rồi.
Hắn từ trước đến nay luôn để ý cử chỉ dáng vẻ của bản thân, hơn nữa đã tập
võ nhiều năm, sao mà một con chó nhỏ lại có thể khiến hắn luống cuống,
có thể hoảng sợ đến thế?
Đổng Khanh rất khó hiểu nhìn chằm chằm Lưu
Lăng . . . Dáng vẻ hoảng sợ đối với một con chó nhỏ của hắn, nói đơn
giản chính là quá kì quặc không thể tin nổi, hắn có phải là thái tử gia
trong dĩ vãng đã cùng nàng cười đùa trêu cún con ở trong ngự hoa viên đó không?
Từ sau khi hắn bị một cơn bệnh nặng, có nhiều việc đã biến đổi, ngay cả tính tình cũng thay đổi.
Khiến cho hắn sợ hãi với loài chó, chính là con chó đen to lớn đột nhiên lao
tới lúc đó sao? Con chó đó tuy rằng thoạt nhìn có chút hung mãnh, nhưng
mà vẫn chỉ là một con chó cực phổ thông, đó là con chó của công chúa
Trường An, hắn cũng không phải chưa từng gặp qua, đến nay nàng vẫn luôn
không hiểu rõ được, vì sao phản ứng lúc đó của hắn lại lớn như vậy ?
Tiểu An Tử vừa mang con chó con đi, quay trở lại đại sảnh, khom lưng hướng
về phía Lưu Lăng nói: "Công tử đã bị sợ hãi rồi, tiểu nhân yêu cầu phủ
nha cho một gian sương phòng, ngài đi trước nghỉ ngơi một lát đi ạ!"
Cố Tử Khâm không rõ sự tình,vẻ mặt đầy buồn bực, nói: "Vừa rồi, con chó
đen nhỏ ngay cả đi cũng không ổn định, đại khái là vừa sinh ra không bao lâu, chưa thành chó, bộ dáng không những nhỏ mà còn thân mật, một chút
cũng không hung mãnh, Lưu công tử là vì sao tự nhiên lại bị kinh hoảng
như thế?"
Tiểu An Tử nói: "Công tử nhà ta không thích loài
chó, không quan hệ đến lớn nhỏ, dù tính nó chỉ là một con cún nhỏ, công
tử cũng không thích!"
Lưu Lăng dù sao cũng là hoàng đế, vừa
mới luống cuống thật làm hắn quá mất mặt, hắn rất nhanh áp chế vẻ luống cuống vừa mới rồi, cấp tốc ổn định lại thần sắc, trầm giọng nói: "Bản
công tử chính là không thích chó, đừng để cho nhường con súc sinh kia
tiến vào nữa là được!"
Cố Tử Khâm nói tiếp: "Không bằng sai
phái người hầu đi làm chút trà an thần đi, thứ này này có thể dẹp yên
nỗi sợ hãi, trong phủ nha hẳn là có, nếu không có thì tìm người ra bên
ngoài mua!"
Lưu Lăng tương đối không vui, phất phất tay nói: "Thôi, không vội, bản công tử không có việc gì!"
*
Mọi người nghỉ ngơi ở phủ nha Thường Châu một đêm, ngày kế, Lý thái thú mới quay trở về phủ nha, nghe nói trọng thần Đổng đại tư mã của triều đình
đã ở lại trong nha môn, có phần hơi sửng sốt, âm thanh kinh sợ, nói:
"Nhanh như vậy ư? Không có khả năng!" - Dứt lời, lập tức vội vàng tiến
lên bái kiến.
Lý thái thú là một gã trung niên tuổi chừng
hơn bốn mươi tuổi, lông mày mũi rất cao, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn là
loại người khôn khéo, gã mặc quan phục mà đến, thế nào cũng phải xác
nhận quan ấn của Đổng Khanh trước, mới bằng lòng gặp nói về công việc,
xử sự hết sức cẩn thận.
Lý thái thú tiến vào đại sảnh, mắt
sắc bén nhanh chóng đảo qua từng người, lại thấy ba vị công tử văn nhã
ngồi ngay ngắn trong phòng, chỉ có một vị nhìn giống đàn ông, toàn thân
áo vàng, thái độ trầm ổn tự nhiên, thoạt nhìn xuất thân có chút bất
phàm; một vị bôi son trát phấn, mặc váy bó tay áo rộng mà đám danh sĩ
cực kì lưu hành hiện giờ, vẻ mặt nhàn nhã; vị còn lại là một mỹ công tử, dung nhan thanh lệ không thua nữ nhân, một thân trang phục áo xanh của
nam, thoạt nhìn có chút khó phân được cao thấp. Nghe nói Đổng Khanh là
trưởng nữ của Đổng lão Tư mã, một truyền thuyết khác thì hắn là con
riêng của Đổng lão Tư mã giả mạo trưởng nữ, tóm lại, trong lòng Lý thái
thú ngay lập tức đã nắm chắc, gã tiến lên vài bước hướng tới Đổng Khanh
làm cái vái chào, cung kính nói: "Thần là Lý Văn, tham kiến Đại tư mã!"
Gã lần đầu gặp mặt Đổng Tư mã, khi nhìn rõ ràng dung nhan trước mắt, ánh
mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trôi qua nhanh rồi biến mất.
Đổng Khanh thong dong tự nhiên, nâng nâng tay nói: "Miễn lễ, Lý đại nhân!"
"Không biết đổng Đại Tư Mã đột nhiên đi đến Thường Châu là. . . . . ."
Nàng thực tới quá nhanh, khiến người ta không thể không sinh nghi. Tấu dâng
của gã vẫn còn đang ở trên đường thôi, hoàng thượng chưa hẳn biết được
việc này, nhưng đại thần triều đình Đổng Tư mã đã đến rồi.
Đổng Khanh hiểu rõ nghi hoặc trong lòng gã, bèn giải thích: "Bản quan mang
theo hai vị bằng hữu đến Thường Châu ngao du, ở trên đường lại nghe thấy chuyện Giám sát Ngự Sử của Thường Châu bị gϊếŧ, việc này không phải là
nhỏ, bản quan thấm nhuần hoàng ân, đương nhiên phải giúp hoàng thượng
phân ưu giải lao, vì thế đặc biệt đến phủ nha điều tra án này!"
Lý thái thú nói: "Đại nhân nói rất đúng, hạ thần điều tra sơ bộ, chuyện
Kiều Bồi bị sát hại, xác nhận là do đạo tặc cướp tiền gây ra, Ngự sử đại phu Kiều Bồi làm quan thanh liêm, không ham tửu sắc, ngày thường không
có oán giận với người khác, đêm bị hại đó, tài vật trên người bị cướp
sạch không còn, bởi vậy thần phán đoán, đây là đạo phỉ thấy hơi tiền nổi máu tham, cướp đi gây nên!"
Kiều Bồi gần đây đã nhiều lần
buộc tội Ninh Vương, lại tức thời bị thảm sát tại đây, việc này liên
quan đến Ninh Vương, nên vu đổ cho thổ phỉ là phương thức giải quyết tốt nhất.
Nàng sớm đã dự đoán được Thái thú Thường Châu sẽ qua loa kết án như vậy.
Một cái mạng của Giám sát ngự sử nho nhỏ, làm sao có thể so sánh với Ninh vương của hoàng tộc?
Lưu Lăng ở bên cạnh, lạnh lùng nói: "Một đao cắt cổ, thủ pháp lưu loát gọn
gàng, đạo phỉ bình thường há có được thân thủ như vậy?"
Ngụ ý rằng rất có thể là Kiều Bồi dâng biểu lên triều đình chọc giận Ninh
vương, vì thế phái người âm thầm gϊếŧ ông ta, lại làm bộ thành đạo phỉ
giựt tiền gây nên. Ninh vương có toan tính trong lòng, không có ai dám
tra đến trên người của y.
Quả nhiên, Lý thái thú vẫn một mực chắc chắn là đạo phỉ, gã kiên trì nói: "Trong đám đạo phỉ, cũng có
không ít thân thủ mạnh mẽ mà!"
Đổng Khanh nói: "Nghe nói có một bức vẽ để lại hiện trường án mạng? Bức vẽ đâu rồi?"
Lý thái thú không dám chậm trễ, lập tức hướng ra bên ngoài kêu lên: "Nguyên Phương đi lấy tranh lại đây!"
Thời gian chưa đến một cốc trà, bức vẽ đã được đưa tới.
Không nghĩ tới lại là một bức tranh vẽ người, nhưng mà đã bị nước mưa xâm
hại, vài vị trí mực nước trên bức vẽ loang lổ nhòe nhoẹt, bộ dạng trong
tranh cũng nhòe đi một nửa, mơ hồ chỉ có thể nhìn ra người trong tranh
tóc đen buông xõa bờ vai, không búi tóc, mặc xiêm y rộng lớn, không phân biệt ra nam nữ.
Cố Tử Khâm từ trước đến nay cực kỳ yêu
thích tranh vẽ, tương đối nghiên cứu về vẽ tranh, gã híp nửa con mắt,
cẩn thận nhìn bức tranh do hung thủ bỏ sót lại, một lúc sau, quả quyết
mở miệng nói: "Bức tranh này vốn là một bức vẽ mỹ nhân!"
"A, tại sao thấy được?" - Lưu Lăng tỏ vẻ hoài nghi.
Cố Tử Khâm nói: "Tranh này không đề chữ, người vẽ tranh hạ bút mây bay
nước chảy lưu loát sinh động, tuỳ bút mà thành, đích xác theo hứng mà
làm ra tác phẩm, cho nên vận dụng ngòi bút thô sơ giản lược, nhưng cẩn
thận nhìn lên, vẫn có thể nhìn ra bộ phận xiêm y của mỹ nhân hạ bút vẽ
quá mức dày đặc, rõ ràng xiêm y là đến cuối cùng mới vẽ thêm lên, nếu
không phải là một người đẹp lõa thể, cần gì cố ý tăng thêm áo váy? Cẩn
thận nhìn lên, tranh này là thuộc hai loại bút pháp khác biệt, rõ ràng
là do hai người vẽ, một người vẽ tranh nữ lõa thể, người còn lại tăng
thêm xiêm y ở trên, còn có mực này là mực mới, kể ra nếu không bị nước
mưa làm cho thấm nhòe . . ." - Nói tới đây, gã đột nhiên ngẩng đầu quan
sát dung nhan của Đổng Khanh, nói: "Người đẹp trong bức tranh này thật
giống Đổng Khanh!"