Chương 5: Hắc đại ca, xin chào
Vài ngày sau, đội ngũ chúng ta liền xuất phát. Nói là đội ngũ thôi, chứ thật ra chỉ có bản đại hiệp, tiểu Đào, tam tỷ Tiếu Vân, còn có Hắc Tường cùng hai thủ hạ.
Vừa nhìn thấy Hắc Tường, ta mém té ngửa. Một thân hắc y từ đầu đến chân, cùng tên hắn thật đúng là phù hợp. Tuy rằng bộ dạng không tồi, chính là cả ngày nghiêm mặt, không lộ vẻ tươi cười.
Nhớ rõ lúc ấy đại tỷ nói cho ta biết đây chính là Hắc Tường. Nói ta gọi là hắn là Hắc đại ca.
Ta cũng không nghĩ gì, dáng vẻ lưu manh hô:“Hắc, đại ca, nhĩ hảo a.”(Nhi
: người ta họ Hắc mà em gọi thành hắc nghĩa là
‘‘đen’’ á) Hắn giận đến trắng mặt.
Chúng ta lên xe ngựa, đại tỷ còn đứng ở cửa đối Hắc Tường dặn dò chút gì đó. Hắc Tường sao đối với đại tỷ lại có ánh mắt ôn nhu như vậy, không phải có cái gì ái muội đi? (Nhi
: không có mới lạ)
“Tam tỷ, cái Hắc Tường kia là người như thế nào a?” Ta hỏi Tam tỷ.
“Nga, phụ thân Hắc đại ca là phó tướng của phụ thân chúng ta, hàng năm đi theo phụ thân đánh giặc. Cho nên Hắc đại ca từ nhỏ lớn lên cùng chúng ta. trước đây ngươi đối với hắn cũng không thiếu trò đùa dai a.”.
Nga, nguyên lai là thanh mai trúc mã của đại tỷ a. Hắc hắc, xem ra hấp dẫn rồi đây.
Hắc đại ca hướng đại tỷ cáo từ, một bước lên ngựa, thật là uy phong a. Ta cũng muốn cưỡi ngựa nhưng đại tỷ lại không chịu, nói ta thân thể còn chưa hoàn toàn phục hồi như trước, không thể kỵ mã, còn uy hϊếp ta nếu không nghe lời sẽ không cho ta xuất môn. Vì thế ta chỉ có thể thỏa hiệp nghe theo cùng tiểu Đào lên xe ngựa. Cái gì cơ chứ, tam tỷ là một nữ tử còn có thể cưỡi ngựa mà sao ta lại không được. Bất quá chờ ta đi xa chút, ta tìm cơ hội cưỡi ngựa xa chạy cao bay, làm cho ai cũng đuổi theo không kịp. Với tướng mạo của ta, lại ngồi trên bảo mã, khẳng định làm cho một đống người đỏ mắt.
Ta ngồi ở trong xe thưởng thức ám khí đại tỷ đưa, đó một cái hộp cất giấu cái gì độc châm à nga. Bất quá vẫn là cất giấu đi, nghe tiểu Đào nói cừu gia của ta xác thực không hề thiếu đâu, hơn nữa…… Hơn nữa cừu gia này vẫn là bởi vì giúp Tề Lạc Hiên lên ngai vàng võ lâm minh chủ mà có. Ta vĩ đại như vậy sao? Vì người khác rước phiền toái cho chính mình? Cũng may bọn họ còn không biết ta không có võ công, hơn nữa có Tam tỷ cùng “Hắc đại ca” bảo hộ, ta hẳn là rất an toàn đi.
Dọc theo đường đi không khí tươi mát, chim chóc hót vang, ta cũng cười toe toét. Quả nhiên trước kia ta lưu lạc giang hồ nên ta thấy không khí đều lộ ra hương vị quen thuộc. Hắc hắc.
Đi vào hoàng thành phồn hoa, ta thấy càng hưng phấn.
Quả nhiên là chỗ hoàng thành, ở chợ thật náo nhiệt. Nghe nói nơi này không chỉ có hoàng thành huy hoàng lộng lẫy, mà cũng là nơi các võ lâm nhân sĩ tập trung. Hàng năm võ lâm đại hội cũng cử hành ở đây. Hoàng Thượng này có lá gan đủ lớn nên cũng không sợ võ lâm nhân sĩ tập trung tạo phản. Bất quá ta không xen vào. Cha ta là đại tướng quân, ta không phải. Ta chỉ để ý màu sắc trên đường này rực rỡ, đẹp a.
Tới quán trọ, ta liền lôi kéo Tam tỷ chạy ra chợ, Hắc tiểu tử kia lại bày ra vẻ mặt hờn giận, như là ta lại chọc hắn? Không phải là hôm nay ở trên xe ngừng một lần ở rừng hồng để hái quả hồng, một lần xem tiểu hài tử chơi diều, hai lần giải quyết vấn đề tế nhị, ba lượt mua chút gì đó ngạc nhiên thôi, dù là như vậy cũng đâu có cần phải sinh khí như vậy đi. ( Miêu miêu: ta đây còn sinh khí nói chi hắn >”