- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Buôn Đồ Người Chết
- Quyển 2 - Chương 4: Chịu đòn thú tội
Buôn Đồ Người Chết
Quyển 2 - Chương 4: Chịu đòn thú tội
Tôi cùng Lý mặt rỗ thần kinh căng cứng, gắt gao nhìn chằm chằm vào con gà trống. Con gà ghé đầu xuống giường, tựa hồ ngủ thϊếp đi, dáng vẻ rất an nhàn.
Gã thanh niên có vẻ cũng không ngủ, bởi có thể nghe thấy hắn hơi thở nặng nề. Chắc do gặp chuyện uy hϊếp tính mạng, cũng không có tâm trạng mà ngủ nổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi vẫn luôn tập trung cao độ, khiến cho toàn thân cảm giác rất mệt mỏi, dù vậy không dám có một chút lơ là.
Rốt cuộc, con gà trống kia cũng động đậy. Nó cựa mình một cái, từ trên giường nhảy lên, sau đó điên cuồng vỗ cánh, nhảy loạn khắp nơi, tôi biết, chắc chắn nó cảm giác được nguy hiểm; động vật luôn có một linh cảm rất nhạy với nguy hiểm.
Rất nhanh, đột nhiên con gà trống yên tĩnh trở lại, nó nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng ngủ. Chắc chắn nó đã thấy cái gì đó.
Bất thình lình, con gà lại hướng lên, nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Trong lòng tôi bỗng chột dạ. Đây hẳn là tình hình không ổn, vật âm tà kia đang làm trò quỷ gì vậy?
Gà trống tròng mắt trắng bệch, không biết tại sao trong lúc đối mặt với nó, tôi luôn cảm thấy có gì không đúng, trong ánh mắt của nó tràn đầy sự miệt thị. Đây đích thực không phải ánh mắt con gà, mà là ánh mắt của một con người!!!
Ngay lúc còn đang ngây người nhìn con gà trống, Lý mặt rỗ bỗng nhiên hỏi: "Trương gia tiểu ca, ngươi đập ta làm gì?" Tôi thấy sởn da gà, bởi vì tôi không hề có chạm vào lão Lý.
Nhìn sắc mặt tôi quái lạ, Lý mặt rỗ cũng kinh hãi, ý thức được phía sau chúng tôi có cái gì đó!
Hắn vừa định quay đầu, tôi liền ngăn hắn lại, sau đó rút ra một chiếc gương nhỏ, nhắm ngay sau lưng. Trong gương thình lình xuất hiện một bóng người cao lớn. Bóng người này từ trên xuống dưới đều đen như mực, phảng phất như một đám mây đen. Chỉ có thể mơ hồ thấy hắn mặc một bộ giáp trụ thời xưa, trên đầu lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Rất nhanh bóng người vụt biến mất, rất có thể đây là thứ ẩn náu trong bình sứ âm tà kia. Tôi đứng dậy tính đuổi theo, Lý mặt rỗ lại sợ hãi kéo tôi lại: "Trương gia tiểu ca, mau nhìn gã kìa."
"Gã làm sao?" Tôi cúi đầu xuống nhìn lập tức toàn thân cứng đờ không nói nên lời.
Dưới phòng gã thanh niên từ gầm giường bò lên, hai tay nắm chặt con gà trống, há mồm cắn. Gà trống đau đớn, không ngừng vỗ cánh, liều chết giãy dụa.
Con gà phản kháng, gã thanh niên ngược lại càng hưng phấn, từng miếng từng miếng cắn con gà; sau cùng dứt khoát cắn đứt đầu của nó, miệng đầy lông gà trộn lẫn máu tươi.
Tôi cùng lão Lý kinh hồn táng đởm, nhưng cũng chưa dám lao xuống, bởi tôi còn chưa biết, gã thanh niên rốt cuộc làm gì đắc tội với bình sứ kia.
Gã bỗng nhiên vứt con gà trong tay đi, sau đó hướng phía cửa xông ra ngoài. Bộ dạng của hắn cũng rất quái đản, mũi chân kiễng cao, toàn thân nghiêng về phía trước, giống như dáng đi của con bọ ngựa. Đi trên đường cũng lảo đảo không vững, nhưng dù như thế nào cũng không hề ngã sấp xuống.
Lúc này hắn toàn thân là máu tươi và lông gà, lại cởi trần, nếu người trong thôn không biết rõ tình hình, gặp hắn ắt bị dọa cho khϊếp vía.
Tôi cùng Lý mặt rỗ thận trọng đi theo, trên đường đi tôi luôn thắc mắc tự hỏi về bóng người trong gương. Nhìn quân phục trên người của nó, giống như là quân phục của bát kỳ triều Thanh, hơn nữa còn là một tướng quân. Vậy tại sao, bình sứ kia cùng một tướng quân triều thanh lại có liên hệ?
Chúng tôi biết cái bình sứ đến từ hoàng cung, phải chăng dùng răng và móng tay của tướng quân nào đó nung lên mà thành?Nhưng vì sao lại làm như vậy? Phải biết cổ nhân đặc biệt tôn trọng nhập thổ vi an, chỉ cần đầu óc bình thường, ắt sẽ không đem di thể một người mà dày xéo lung tung, huống hồ người này còn là một vị tướng quân quyền cao chứ trọng.
Cứ như vậy, chúng tôi theo sau gã thanh niên, đi tới ngôi làng bên ngoài rừng liễu. Lúc này đã hơn nửa đêm, trong rừng cây ánh trăng không thể rọi tới, khắp nơi không khí cô đặc thành một màn sương mù màu đen; dưới chân lại càng lầy lội bùn đất, thật là một cảnh tượng ghê người.
Tôi thì trong lòng lo lắng, chỉ sợ tối quá, sẽ mất dấu gã thanh niên. Cũng may, tốc độ của gã không nhanh, không chậm, nhưng không thoát khỏi tầm mắt của tôi. Lúc này gã đã tới giữa rừng cây, động tác lưu loát bò lên một gốc cây liễu, bẻ rất nhiều nhánh cây. Đây là ý gì?
Tôi với Lý mặt rỗ nhìn nhau, cả hai không khỏi thắc mắc. Chờ nhánh cây rơi đầy mặt đất, gã thanh niên mới từ trên cây nhảu xuống, gom cành liễu thành một bó, chất lên lưng, sau đó chạy nhanh tới phía trước.
Tôi biết, hai người đã bị phát hiện, bởi vì gã vừa mới cố ý liếc qua chỗ chúng tôi ẩn thân, thậm chí còn quay đầu nhìn một chút.
Ánh mắt gã đỏ lòm, tràn đầy sự khinh bỉ. Tôi với lão Lý tư hỏi, sao gã lại làm vậy, mục đích là gì?
Tôi buột miệng: "Chịu đòn thú tội."
"Chịu đòn thú tội?" Lý mặt rỗ giật mình: "Là hắn muốn cho ai thỉnh tội?"
"Không biết, tiếp tục theo dõi." Tôi đáp.
Gã thanh niên chịu đòn thú tôi, vậy khẳng định là đã đắc tội thứ gì. Xem ra bình sứ tác động hắn, cũng không phải vô cớ.
Trong lòng tôi bỗng khai sáng, bình sứ kia chắc hẳn cũng không phải vật đại hung, chỉ cần chúng tôi tìm hiểu rõ ngọn ngành việc gã đắc tội với nó, khắc phục chuyện này, liền có thể giải quyết.
Nghĩ đi nghĩ lại, lo lắng trong lòng tôi cũng vơi đi phân nửa. Gã thanh niên chạy tới một ruộng lúa, sau đó quỳ trên mặt đất, rút ra một cành liễu, tới tấp tự quật ra sau lưng. Mỗi nhánh liễu quật một lần liền vứt xuống đất.
Hắn quật hết số liễu mang theo, bỗng nhiên bắt đầu đào đất trong ruộng lúa. Động tác của hắn vừa nhanh vừa mạnh, vừa đào vừa gào khóc. Ruộng lúa thổ nhưỡng rất xốp, căn bảm có thể dùng tay mà đào, không lâu sau, hắn đào tới nỗi hai tay máu me đầm đìa. Xem ra, vấn đề chắc hẳn nằm ở ruộng lúa này.
Tôi lập tức chạy đến phía sau hắn, một tay nắm tóc, tay còn lại nhét miếng cà rốt vào miệng gã. Mới đầu gã còn ra sức giãy dụa, tôi với Lý mặt rỗ cố hết sức cũng không thể áp chế hắn. Nhưng trong lúc giãy dụa, miếng cà rốt trong miệng hắn vô tình bị cắn nát, hắn bắt đầu động tác yếu dần.
Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Tôi cùng Lý mặt rỗ mới ngồi xổm xuống ruộng lúa, thở hồng hộc nhìn gã.
Gã thanh niên lúc này mới mơ hồ nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn chúng tôi, há miệng nhè ra nắm cà rốt: "Ta... ta đang ở đâu đây?"
Tôi cười lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi vẫn giấu diếm ta. Được rồi lão Lý, chúng ta đi! Năm lần bảy lượt cứu hắn, hắn lại không chịu nói rõ sự tình, giờ có thần tiên hiện lên cũng không cứu nổi."
Nói xong tôi liền quay đầu chuẩn bị rời đi. Gã thanh niên bỗng nhào lên, ôm chân tôi nói: "Trương đại ca, thứ tôi biết đã nói hết cho người rồi mà."
"Nói xằng!" Tôi cả giận mắng hắn: "Ngươi suy nghĩ cho kỹ, có hay không đã động chảm gì tới mảnh ruộng này?"
Lý mặt rỗ nhắc nhở: "Đây chẳng phải ruộng nhà ngươi sao? Chắc chăn tại đây ngươi đã làm chuyện xấu gì đó."
Gã thanh niên chần chừ một lát, cuối cùng bỗng nhiên ngộ ra: "Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Chắc chắn là vì bộ xương người kia..."
"Xương gì?" Tôi biết chắc chắn vấn đề phát sinh ở đây, lập tức hai mắt sáng rực nhìn gã.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Buôn Đồ Người Chết
- Quyển 2 - Chương 4: Chịu đòn thú tội