"Tao nói cho mày biết, Kiều Hữu Hữu, mày có lấy chồng không, ông đây nói lấy là phải lấy! Đàn bà không có đàn ông vậy còn là đàn bà sao? Mày mà không lấy chồng chính là chiếc giày rách không ai thèm!"
Mở mắt ra, khuôn mặt vặn vẹo xấu xí của Kiều Quốc Khánh gần trong gang tấc, nước bọt nói chuyện đều phun cả lên mặt.
Bên cạnh truyền đến tiếng khóc của Triệu Thanh: "Hữu Hữu à, sao con lại không nghe lời như vậy? Ba ruột của con còn có thể hại con sao? Mau quỳ xuống nhận lỗi đi!”
Vừa dứt lời, lại nghe được tiếng gào rú như thú hoang bị thương phát ra từ miệng Kiều Hữu Hữu, không quan tâm gì hết mà nhào tới trên người Kiều Quốc Khánh.
Dùng móng tay hung hăng cào mặt ông ta, cào nát mặt ông ta, đầu gối đập vào mũi hắn, mãi cho đến khi xương mũi phát ra tiếng vỡ vụn, bên cạnh có thể bắt được thứ gì thì cứ bắt lấy thứ đó, nện hết lên người ông ta.
Kiều Quốc Khánh bị đánh cho gào khóc, cuối cùng ôm khuôn mặt đẫm máu tè ra quần chui xuống dưới bàn, mới khiến Kiều Hữu Hữu ngừng đánh.
Kiều Hữu Hữu thở hổn hển, mới kịp nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt.
Căn phòng gỗ cũ nát, sân vườn lộn xộn, duy nhất sạch sẽ là phòng bếp Kiều Hữu Hữu dọn dẹp hàng ngày, Triệu Thanh trốn ở bên trong, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô.
Cuối cùng nhịn không được nói một câu: "Hữu Hữu, ba mẹ chỉ muốn con gả cho người ta… Con, con điên rồi sao?”
Cô sống lại rồi!
Trọng sinh đến cái ngày nhận được tin vợ chồng Kiều Cạnh giả chết.
Lúc này quốc gia vừa mới mở ra mấy đặc khu kinh tế, có chút người to gan chạy đi làm ông chủ.
Kiều Cạnh nhìn đám người kia kiếm tiền, động tâm, khuyến khích cha mẹ mượn năm trăm đồng, dẫn vợ Thiệu Nhã vào thành phố.
Không bao lâu, liền có người cùng thôn mang đến tin tức bọn họ chết, nói là xảy ra tai nạn xe cộ, tử trạng vô cùng thê thảm, không dám gọi bọn họ xem, chỉ mang tro cốt về.
Kỳ thật hai vợ chồng bọn họ không chết! Ở bên ngoài cầm tiền tiêu dao khoái hoạt!
Kiều Quốc Khánh sợ Kiều Hữu Hữu không chịu nuôi gia đình len lén chạy mất, tìm một tên vô lại chịu đưa lễ hỏi muốn gả cô.