Chương 34

Hắn làm sao nghĩ được kiếp trước Kiều Quốc Khánh rất bình tĩnh giở trò xấu, cho nên làm ra vẻ là được, nhưng lúc này ông ta thật sự bị Kiều Hữu Hữu chọc giận, lại không dám đánh nhau với Kiều Hữu Hữu, nên hắn ta tự nhiên biến thành chỗ trút giận.

Mấy cây gậy đi xuống, Kiều Hùng đã khóc rách cổ họng, nước mắt văng khắp nơi hô: "Cô ơi, cô cứu con!"

Kiều Hữu Hữu lại không nói một lời, chỉ nhìn hắn ta ăn đánh.

Kiếp trước cũng là cảnh tượng này, lúc ấy Kiều Hữu Hữu cho rằng Kiều Quốc Khánh thật sự ích kỷ đến mức cháu ruột cháu gái của mình cũng không nuôi.

Kết quả chỉ là một vở kịch thỉnh quân nhập hũ, cả nhà tính toán xong để hút máu cô mà sống.

Nhìn đứa nhỏ được mình nuôi từ nhỏ đến lớn bị đánh thành như vậy, Kiều Hữu Hữu trong lòng có chút không thoải mái.

Cô thật sự là thương Kiều Hùng và Kiều Mai thương đến rất thương.

Kiếp trước cô không chịu nổi chuyện không có bằng cấp không có học thức, lúc cố gắng vô cùng gian nan, cho nên có ngất cũng phải cho Kiều Hùng Kiều Mai đi học.



Nhưng cuối cùng hai người họ đã trả ơn cô như thế nào?

Kiều Hùng vừa lên đại học, liền nhiễm thói quen tiêu tiền như nước, hào phóng và yêu thương của cô làm cho hắn ta cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất dễ dàng, cho nên mỗi ngày đi ăn, mua hàng hiệu, còn kiếm thêm cô bạn gái tiêu tiền như nước.

Kiều Hữu Hữu là chủ tịch công ty, một chinh tiền cũng tiếc xài, quần áo mua một bộ mặc mấy năm, Kiều Hùng lại còn lấy thân phận người thừa kế công ty bắt đầu khoa tay múa chân.

Mà Kiều Mai, lúc mới vào làng giải trí, Kiều Hữu Hữu đã dặn dò con bé phải đi đúng đường, nhưng Kiều Mai không muốn chịu khổ, vừa vào làng liền bám lấy kim chủ.

Thậm chí khi Kiều Hữu Hữu ngăn cản cô, nó còn để cho kim chủ ra mặt áp chế công ty của Kiều Hữu Hữu, khiến cho cô gần như phá sản.

Cuối cùng, cô rót rượu nhận sai trước mặt Kiều Mai và cha nuôi Kiều Mai, một hơi uống hết tám ly rượu trắng.

Lúc ấy cô vừa mới phẫu thuật xong không bao lâu, suýt nữa lại vào phòng cấp cứu.

Mà Kiều Mai lại làm như không có chuyện gì xảy ra, quấn lấy cánh tay Kiều Hữu Hữu làm nũng nói: "Cô, con tha thứ cho cô.”