Hơn nữa tay nghề nấu cơm của Triệu Thanh thật sự không được tốt lắm, lại không dám dùng nhiều dầu, cho nên mùi vị rất khó ăn, Kiều Quốc Khánh ăn không vui sẽ đánh bà ta một trận.
Lần này Kiều Hữu Hữu làm thức ăn thơm đến nỗi cả nhà họ Kiều ngồi không yên.
Kiều Quốc Khánh nằm ở trong phòng vui vẻ nghĩ, Kiều Hữu Hữu vừa rồi hung dữ, hiện tại đã hối hận, cho nên mới xuống bếp nấu cơm cho ông ta ăn.
Về phần thịt, dù ông ta đau lòng, nhưng Điêu Lại Tử cho tiền sính lễ cũng không ít, chút thịt này cứ ăn đi.
Chờ Kiều Hữu Hữu bưng thịt vào trong nhà, ông ta có thể không so đo, chỉ cần Kiều Hữu Hữu chịu sống thật tốt với Điêu Lại Tử, nuôi lớn cháu trai cháu gái là được.
Triệu Thanh thì tràn đầy vui mừng nghĩ, con gái bà ta nhất định là đau lòng thay bà ta, không giúp bà ta giặt quần bẩn là vì vội vã nấu cơm cho bà.
Bà ta rất đói bụng, nghĩ đến lát nữa có thể ăn được mỹ vị, bà ta nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu vừa nhìn trong chậu quần, nôn một tiếng, cơn thèm ăn lập tức bị đánh bay.
Mùi thơm cũng truyền tới trong phòng của Kiều Hưng và Kiều Mai ở, Kiều Mai luôn khóc vì cha mẹ qua đời. Vừa ngửi được mùi thơm, lại quên đi bi thương, nói với Kiều Hưng: "Anh trai, đói…"
Kiều Hưng vô cùng tỉnh táo, hắn vỗ vỗ đầu Kiều Mai: "Ngoan, cô đang nấu cơm, lát nữa sẽ bưng vào cho chúng ta.”
Cô thương bọn họ nhất.
Về phần ông bà nội, Kiều Hưng cũng không hề đồng tình.
Kiều Hữu Hữu nhanh chóng làm xong đồ ăn, cô cất đồ vào rổ, vừa định đi ra ngoài, liền dừng bước.
Thiếu một cái khóa.
Thiếu một cái khóa thật to, loại mà dù làm gì cũng không thể mở ra được.
Kiều Hữu Hữu cầm khóa cửa nhà mình lên nhìn, lắc đầu, không đủ lớn.
Lại vào trong phòng tìm mấy cái khóa, vẫn không đủ.
Cô lục lọi, cuối cùng mở khóa lớn trước kia dùng khóa chuồng bò ra, lại tìm thêm một sợi xích sắt to bằng hai ngón tay, mới hài lòng gật đầu.
Bỏ hết vào trong giỏi rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Triệu Thanh vốn định nói ăn cơm ở nhà sao còn mang theo giỏ? Kết quả Kiều Hữu Hữu lại chẳng thèm để tâm đến bà ta.