Kiếp này Kiều Hữu Hữu phản kích, bà ta lại nhảy ra nói Kiều Hữu Hữu không nên làm như vậy.
Bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ cứng rắn!
"Đúng, sao tôi có thể xấu xa như vậy chứ nhỉ?”
Kiều Hữu Hữu cười cười: "Vậy tôi bỏ qua cho ông ta.”
Triệu Thanh liều mạng gật đầu: "Đúng, đúng, Hữu Hữu, làm người phải thiện lương!”
Kiều Hữu Hữu chỉ chỉ Kiều Quốc Khánh thối không ngửi nổi trên mặt đất nói: "Vậy mẹ chăm sóc ông ta đi.”
Triệu Thanh nhào tới muốn nâng Kiều Quốc Khánh dậy, lại bị một mùi hôi thối ngăn cản, cúi đầu nhìn, Kiều Quốc Khánh đã đái ỉa dính đầy quần.
Bà ta bèn kêu lên một tiếng: "Hữu Hữu, con đỡ ba con một chút, mẹ choáng váng đầu...
“Chóng mặt thì nằm nghỉ một lát, hết chóng mặt thì đứng lên.”
Kiều Hữu Hữu không để ý đến bà ta, xoay người đi vào phòng bếp.
Trong bếp chỉ có dầu muối và mì ngô mì khoai lang và một ít rau dại cô đi lên núi đào được.
Kiều Hữu Hữu rất bất mãn, mấy thứ này làm gì có dinh dưỡng, Lục Thức Châu gầy như vậy, phải ăn chút đồ ăn ngon bổ sung.
Nhưng trong nhà quả thật không có tiền, tiền đều bị anh trai giả chết Kiều Cạnh lấy đi, hai vợ chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, mãi cho đến khi mình làm giàu mới ló đầu ra, nói mình mất trí nhớ.
Phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.
…
Trong hầm còn đặt một miếng thịt ướp, nhưng tay nghề ướp thịt của Triệu Thanh không được tốt lắm, thịt khô như củi, mùi vị không ngon lắm.
Cái này không thể được.
Lục Thức Châu ở trên xe lửa mệt mỏi lâu như vậy, dù sao cũng phải ăn bữa ngon.
Kiều Hữu Hữu nghĩ tới hoa tiêu dại sau núi, kiếp trước con đường làm giàu của cô chính là bắt đầu từ sau núi.
Lúc ấy tuy rằng vấn đề ấm no của thôn Khinh Thủy đều có thể giải quyết, nhưng mãi về sau mọi người mới chú ý đến những gia vị kia. Chúng bán được giá rất cao, mang đến rất nhiều lợi ích cho bọn họ.
Cô cũng bắt đầu làm ăn từ việc mua bán nguyên liệu này.
Ban đầu cô bán phấn hoa tiêu không ổn lắm, mãi đến sau này, cô phát hiện dùng phấn hoa tiêu phối hợp với vài loại hương liệu khác để điều hòa hương vị có thể khiến thức ăn chay có mùi thịt, hương vị bùng nổ trong miệng.