Kiều Quốc Khánh vừa đánh vừa mắng: “Con vợ mất nết này, dám trói ông đây sao? Dám ném ông đây vào hầm, ai cho mày lá gan đó?”
Triệu Thanh nhìn Kiều Hữu Hữu trở về, gào một tiếng nhào tới ôm lấy chân cô: "Hữu Hữu, Hữu Hữu, con cứu mẹ đi, rõ ràng là con muốn mẹ trói ba con lại, sao có thể trơ mắt nhìn ông ta đánh mẹ?"
Kiều Quốc Khánh nhe răng cười, dao phay trong tay sáng lên: "Con quỷ nhỏ kia, để tao xem lần này mày dùng thứ gì để uy hϊếp tao.”
Dao phay rìu đều đã thu lại!
Kiều Hữu Hữu cầm nồi sắt lớn lên, vung thẳng mặt Kiều Quốc Khánh.
“Cạch" một tiếng, Kiều Quốc Khánh lắc lư vài cái, cái quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, run rẩy.
“Đinh, hệ thống thu nhặt nhận định: Dùng vật phẩm hiệu quả đánh cặn bã một trăm lần, sẽ nhận được khen thưởng, xin hãy cố lên.”
Kiều Hữu Hữu tiếp tục đánh.
Đánh hiệu quả (2/100)
Đánh hiệu quả (3/100)
……
Đánh hiệu quả (17/100)
Lần này Triệu Thanh bật khóc, tiến lên ôm chân Kiều Hữu Hữu: "Con gái à, không thể đánh nữa, đánh nữa sẽ chết cha con đấy.”
Kiều Hữu Hữu lại vung nồi sắt đánh Triệu Thanh.
“Cạch!”
Đánh hiệu quả (17/100)
Haizz, đánh mẹ ruột không có hiệu quả.
Triệu Thanh che mặt, bên tai ong ong vang lên: "Hữu Hữu, con, con…”
Kiều Hữu Hữu nhìn dáng vẻ của Kiều Quốc Khánh, biết đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.
Dù sao cũng trút giận, lần sau lại đánh tiếp.
Cô tiến lên trói Kiều Quốc Khánh thành bánh chưng, Kiều Quốc Khánh giãy dụa vài cái, há miệng muốn mắng, lại cảm giác dưới thân nóng lên, vậy mà đại tiểu tiện không khống chế được.
Xấu hổ và giận dữ đan xen, hai mắt Kiều Quốc Khánh đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.
Triệu Thanh bị đánh sưng tấy cả mặt lên như đầu heo lại khóc thảm thương: “Hữu Hữu, sao con có thể như vậy chứ, ba con chỉ đánh con vài cái mà thôi, sao con có thể trói ông ấy lại?"
Kiếp trước, lúc Kiều Hữu Hữu bị Kiều Quốc Khánh trói trong sân rút dây lưng đánh lại dầm mưa, bà ta ngồi dưới mái hiên khóc, đế giày cũng không ướt một chút, Kiều Hữu Hữu được thả xuống liền khuyên cô khoan dung thiện lương.