Chương 13

Kiếp trước Tần Kiểu Nguyệt thấy Lục Thức Châu vẫn không tiếp nhận cô ta, len lén mở cửa ký túc xá Lục Thức Châu, nhét nội y của mình vào bên trong, sau đó khóc lóc cầu xin mọi người tìm giúp cô ta.

Kết quả chính là thanh danh của Lục Thức Châu lập tức bị hỏng, cho nên sau khi anh bị hủy dung thôn dân cũng không muốn để ý đến anh.

Kiều Hữu Hữu nghĩ tới đây, chủ động nói với Lục Thức Châu: "Sau này mỗi ngày em đều đến quét dọn phòng cho thầy, trừ em ra thầy đừng cho ai vào.”

Lục Thức Châu:...

Cô bé này sao lại bá đạo như vậy.

Điều quan trọng là sao anh lại không cảm thấy phản cảm?

"Thầy Lục, thầy nhớ kỹ nhé không được để ai vào đấy.” Kiều Hữu Hữu lặp lại một lần nữa, mới lo lắng bỏ đi.

Chân trước vô vừa rời đi, Tần Kiểu Nguyệt liền vội vã chạy tới: "Thức Châu.”

Lục Thức Châu vô thức đóng cửa lại thật nhanh, Tần Kiểu Nguyệt vọt đến quá mãnh liệt, mặt trực tiếp đυ.ng vào cửa.

Tần Kiểu Nguyệt bịt mũi ngậm nước mắt: "Thức Châu!”

Lục Thức Châu nhìn tay mình đóng cửa, hồi lâu không nói gì.

Tựa hồ, mình có hơi nghe lời quá nhỉ?

Trên đường về nhà Kiều Hữu Hữu vẫn luôn nghi hoặc, âm thanh vừa rồi là gì?



Cô cố gắng nhặt cành cây trên mặt đất.

“Đinh, hệ thống thu nhặt nhận định: Một nhánh cây khô vàng ẩm ướt, có thể dùng để đốt lửa.”

“Đinh, hệ thống thu nhặt nhận định: Một khối đá sắc, có thể dùng ném chó hoặc kê chân.”

Những thứ có phản ứng đều là đồ đạc vô dụng, còn vật phẩm quý giá thì chẳng có gì.

Kiều Hữu Hữu hết chỗ nói rồi, cô bị buộc chặt một hệ thống thu nhặt ve chai sao?

Nghĩ như vậy, liền về đến nhà.

Mới vừa vào cửa, nồi sắt lớn dùng để nấu cơm liền lăn tới dưới chân cô, rầm một tiếng.

Kiều Hữu Hữu cầm nồi sắt lên, chợt nghe bên tai lại vang lên nhắc nhở.

“Đinh, hệ thống thu nhặt xin nhắc nhở: Một nồi sắt cũ, có thể nấu cơm, nấu canh, đánh người rất hiệu quả.”

Kiều Hữu Hữu: "......”

Nhà họ Kiều đang loạn lắm.

Triệu Thanh nằm trên mặt đất, dáng vẻ buông bỏ việc chống cự, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, da mặt sưng đỏ, còn bị Kiều Quốc Khánh tát một bạt tai.