Cô bé xinh đẹp đứng ở cửa, con ngươi trong suốt cong cong, giống như đóa hoa nhỏ xinh đẹp lại tràn ngập sức sống nở bên cạnh sơn tuyền.
"Thầy Lục, phòng thu dọn như vậy, đã ổn chưa?"
Lục Thức Châu phục hồi tinh thần, gật đầu: "Vất vả rồi.”
“Em biết thầy sẽ thích mà.”
Đời trước làm vợ chồng nhiều năm, trong lòng cô rất mâu thuẫn, không thể làm gì cho Lục Thức Châu, chỉ có thể tận lực lại bù đắp ở vấn đề ở ăn ở đi cho anh.
Nhớ kỹ thói quen hàng ngày và khẩu vị món ăn yêu thích của anh.
Lục Thức Châu trầm mặc.
Nếu là ở trước kia, anh sẽ hoài nghi có phải người xa lạ đột ngột yêu thích mình xuất hiện ngay bên cạnh là bút tích của mẹ kế, nên cẩn thận mới đúng.
Nhưng anh lại không thể nảy sinh ra địch ý gì với cô bé này, quả là khó hiểu.
"Hôm nay cám ơn em, vốn nên cho em chút quà cảm ơn..." Nhưng trên người anh không mang theo bất cứ thứ gì cho con gái dùng.
Kiều Hữu Hữu nói: "Vậy thầy vẽ cho em một bức đi.”
Cô biết Lục Thức Châu biết vẽ, vào năm thứ ba cô gả cho anh, lúc dọn dẹp phòng, cô tìm được một bức tranh phong cảnh vô cùng xinh đẹp, phía trên là bóng lưng của một cô gái.
Lục Thức Châu chỉ nói là lúc mình dạy học sinh vẽ, Kiều Hữu Hữu cảm giác cô gái kia rất giống cô, nhưng cũng không hỏi tới.
Nghĩ đến là Lục Thức Châu vụиɠ ŧяộʍ vẽ cô, rồi lại ngượng ngùng thừa nhận.
Quả nhiên vẫn là một người ưa thể diện.
Cô nghĩ như vậy, đỏ mặt lại gần nhẹ giọng nói: "Thầy Lục, thầy vẽ em được không?"
Lục Thức Châu không nói gì.
Kiều Hữu Hữu cảm giác mình đường đột, thời đại này còn lâu mới cởi mở, Lục Thức Châu lại là một người nghiêm trang, mình quá chủ động có thể dọa anh hay không.
Thật là, nhìn thấy Lục Thức Châu quá kích động, có chút hấp tấp.
“Thầy Lục, em đùa thôi, em đi trước đây, lát nữa em đưa cơm cho thầy.”
Kiều Hữu Hữu vừa nói vừa lấy chìa khóa phòng đặt lên bàn, vô cùng lo lắng dặn dò: "Em mang khóa cho thầy, thầy khóa cửa lại đi.”