Chương 9: Mộ địa nổi tiếng xuất hiện tài năng văn chương (1)

Lúc đầu chỉ đào ra được đất cát màu vàng thổ, không còn gì khác. Trương Khánh Quân rất đắc ý, nói rằng bên trong đống đó chỉ toàn là bùn đất không thể còn cái gì khác, dù có tiếp tục đào xuống thì cũng chỉ là phí công.

Trần Phú Quý cũng nói trời quá nắng, mọi người không nên tiếp tục đứng phơi nắng ở chỗ này, cùng nhau đi đến dưới bóng cây để ngồi đi.

Thái độ của Trần Văn Xương hoàn toàn tương phản với thái độ của anh trai anh ta. Anh ta rất tin tưởng Trần Duyệt Vũ, thậm chí anh ta còn đi qua giật lấy cái xẻng của Duyệt Vũ, bảo Trần Duyệt Vũ hãy đứng ở một bên để nghỉ ngơi. Anh ta bắt đầu xắn tay áo lên, tự mình đào tiếp.

Cánh tay của Trần Văn Xương to nên có sức lực rất lớn, rất nhanh đã đào ra được một cái hố đất nhỏ. Nhấc cái xẻng ra khỏi hố đất, bỗng nhiên anh ta nhìn thấy trong hố đất xuất hiện một cái xương sườn màu trắng.

Thấy xương cốt, Trần Văn Xương lập tức sợ hãi tới mức hét to, Trần Phú Quý và Trương Khánh Quân cho rằng phát sinh chuyện gì, liền vội vàng chạy tới.

“Văn Xương, có chuyện gì vậy?” Trần Phú Quý sốt ruột hỏi.

“Xương cốt, anh, thứ mà anh đang giẫm lên chính là xương cốt!” Sắc mặt anh ta vẫn trắng bệch như cũ, sợ hãi không nhẹ.

Trần Phú Quý cúi đầu nhìn xuống, chân lập tức mềm nhũn. Ông ta nhanh chóng nhấc chân lên rồi trốn sang một bên.

Trương Khánh Quân cũng nhìn qua, nhìn thấy xương sườn trắng đến phát sáng trong đống đất màu vàng thổ, hắn cũng ngơ ngẩn.

Trần Duyệt Vũ nói: “Mọi người không cần sợ hãi, cái này không phải là xương người, chỉ là xương cốt của động vật mà thôi.”

Nghe cô nói như vậy, Trần Văn Xương và Trần Phú Quý có thể bình tĩnh, điều hòa lại cảm xúc. Trần Duyệt Vũ bảo Trần Văn Xương tiếp tục đào, tiếp tục lại có rất nhiều xương trâu bò lần lượt được đào lên.

Nhìn thấy con dốc phủ đầy xương động vật, Trần Phú Quý hỏi tại sao con dốc này lại có nhiều xác động vật đến như vậy? Là động vật bị nhiễm dịch bệnh nên bị thôn dân chôn ở chỗ này hay sao? Nhưng cũng chẳng có lý do gì mà dân làng phải khiêng xác động vật lên trên núi để chôn cất phải không?

“Không phải là dịch bệnh, mà là chúng nó tự sát.” Trần Duyệt Vũ nói.

“!!!”

Cả ba người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm. Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao những con vật này lựa chọn tự sát ở trên sườn núi này?

Mấy người nói chuyện với nhau. Trần Văn Xương đột nhiên tỉnh táo lại, trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ là bởi vì [Bạch Hổ quay đầu]?”