Chương 8: Gà trống chỉ đường (4)

Trương Khánh Quân liếc nhìn Trần Duyệt Vũ, nhún vai khẽ cười nói: “Chê tiền ít chứ gì? Tôi cho nhóc 500 tệ, đây đã là cực hạn của tôi rồi, nhóc con nên cảm thấy thấy đủ đi!”

Trần Duyệt Vũ lười để ý tới hắn, đôi chân trắng nõn bước đi lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh. Cô đi đến mộ địa ở trên núi, hướng về phía con đường nhỏ ở dưới chân núi, nhìn thấy Trần Văn Xương trong tay cầm theo hai con gà trống, tung ta tung tăng chạy lên.

Không nói thêm lời nào, Trần Duyệt Vũ lấy ra ba nén nhang từ trong túi vải màu vàng mang theo bên mình, sau đó bật lửa, lạy bốn phía đông, tây, nam, bắc, sau đó cầm ba nén nhang đi đến trước mặt Trần Văn Xương, tay trái nhận lấy gà trống, tay phải cầm nhang, dùng nhang xông trước mặt con gà trống ba lần cho đến khi mắt gà hơi đỏ lên, sau đó kêu Trần Văn Xương dâng hương tới vị trí mộ địa.

Trương Khánh Quân chú ý đến mọi hành động của Trần Duyệt Vũ, muốn nhìn xem cô có thể chơi ra cái thủ thuật gì?

Tiếp theo, Trần Duyệt Vũ giơ tay lên, ném con gà trống xuống đất đỏ. Gà trống ôm cổ, gáy to vài tiếng rồi đi về một hướng.

Trần Văn Xương rất tò mò về huyền cơ (bí ẩn) đằng sau hành động của Trần Duyệt Vũ. Anh ta hỏi Trần Duyệt Vũ, Trần Duyệt Vũ cũng không che giấu, trực tiếp nói thẳng với bọn họ.

“Lúc trước tôi đã nói, nơi này chính là mảnh đất nguy hiểm tên gọi là [Bạch Hổ quay đầu]. Bạch Hổ quay đầu lại, hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía chủ nhân của ngôi mộ, là gặm cắn thi cốt, hài cốt của thế hệ sau vương vãi khắp nơi.”

Trương Khánh Quân cảm thấy Trần Duyệt Vũ càng nói càng mơ hồ, hắn châm chọc: “Nhóc con, gϊếŧ gà và đốt nhang đều là kịch bản, có rất nhiều [lam đạo] đã từng làm việc này, chính là dùng để lừa người.”

Trần Duyệt Vũ biết Trương Khánh Quân nói [lam đạo] có nghĩa là gì, là một số ít người không có chuyên môn nhưng lại giả dạng làm đại sư và lừa bịp ở bên ngoài, hay còn được mọi người gọi là thần côn.

Cô duỗi tay, chỉ vào con gà trống đang mổ trùng trong gò đất, ngữ khí kiên định nói: “Tôi dùng con gà trống này để dẫn đường, nó dừng lại ở nơi nào, vị trí đó ắt có chỗ bất thường!

Trương Khánh Quân cười khẽ, nơi đó chỉ là một đống đất nhỏ mà thôi, có thể có cái gì khác thường chứ?

Trời nắng như đổ lửa, Trần Duyệt Vũ không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với hắn. Cô cầm lấy một cái xẻng xúc đất nhỏ màu bạc, đi thẳng đến chỗ con gà trống, trực tiếp cắm xẻng vào trong đất và bắt đầu đào. Chẳng bao lâu sau, tất cả những người có mặt ở đây đều sợ ngây người trước cảnh tượng trước mắt!