Chương 49

Cố Cảnh Phong nhìn thấy Trần Duyệt Vũ đang xem những tin tức liên quan đến khách sạn Bình An, anh nói: “Những tin tức này không đáng tin cậy lắm.”

Trần Duyệt Vũ ngước mắt nhìn Cố Cảnh Phong. Cố Cảnh Phong nhíu mày thành hình chữ Xuyên, trầm giọng nói: “Trước đây, tôi đã cử ba đồng nghiệp đến khách sạn đó để điều tra, một người trực tiếp bị gϊếŧ, một người bị rối loạn tâm thần và một người không được tìm thấy… "

"Không tìm thấy? Ý của anh là gì?" Trần Duyệt Vũ hỏi.

“Ý trên mặt chữ.” Cố Cảnh Phong nói: “Chúng tôi đã điều tra vụ án ở khách sạn Bình An đã lâu nhưng vẫn chưa có bước đột phá nào. Theo lý thuyết mà nói, không thể nào có chuyện người ta vô cớ biến mất, nhưng đây lại là sự thật. Nữ đồng nghiệp đó đến ở trong khách sạn, ngày hôm sau cô ấy không đi ra. Chúng tôi đi vào tìm, gần như đã lật tung toàn bộ khách sạn nhưng chúng tôi vẫn không tìm thấy cô ấy, thậm chí cả thi thể cũng không tìm thấy."

Nghe Cố Cảnh Phong nói như vậy, Trần Duyệt Vũ cảm thấy khách sạn Bình An rất quỷ dị.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần phát ra tiếng “ting ting”. Cô mở điện thoại ra nhìn xem, thì ra là hệ thống phát nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ Tử Vong kích hoạt: chủ bá người mới cần phải đến khách sạn Bình An trước 12 giờ đêm nay và nhận phòng 304.”

"Buổi phát sóng trực tiếp yêu cầu chủ bá ở lại phòng 304 trong một đêm và thành công sống sót cho đến sáng sớm ngày hôm sau. Nếu không, nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ trừng phạt chủ bá. Hậu quả của hình phạt sẽ rất nghiêm trọng. Tôi hy vọng chủ bá có thể thực hiện thành công buổi phát sóng trực tiếp tại khách sạn Bình An."

"..."

Trần Duyệt Vũ nhìn thấy trên điện thoại hiện lên thông báo do hệ thống gửi qua WeChat, xác nhận địa điểm phát sóng trực tiếp Tử Vong là ở khách sạn Bình An. Cô cảm thấy không thể tin được, không ngờ nhiệm vụ phát sóng trực tiếp do hệ thống đưa ra lại giống với địa điểm mà Cố Cảnh Phong vừa mới đề cập.

"Chẳng lẽ là cùng một vụ gϊếŧ người sao?" Trần Duyệt Vũ suy nghĩ một lát.

Cô lắc vai, chờ đi đến khách sạn Bình An sẽ biết được thôi! Cô thò tay vào túi quần, lấy ra hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đưa cho Cố Cảnh Phong một cái. Cố Cảnh Phong nói cảm ơn, nhưng anh không ăn đồ ngọt.

Trần Duyệt Vũ thu lại viên kẹo sữa, bóc vỏ rồi ném một cái vào trong miệng, mùi sữa thơm nồng đậm, nhảy múa trong từng tế bào vị giác, thực sự rất ngon.