Chương 44

"Đây chính là gỗ hòe trăm tuổi, nếu có âm khí mạnh sẽ gây tổn hại đến tính mạng con người."

“Ha ha, gỗ hòe trăm tuổi sao. Tôi không có nghe lầm chứ. Cô mở to mắt ra mà nhìn xem, đây chỉ là một khúc gỗ bình thường. Mau thả tôi ra, nếu không, tôi thật sự sẽ đến Đội điều tra đặc biệt để tố cáo anh." Người đàn ông liếc nhìn Cố Cảnh Phong.

Trần Duyệt Vũ cũng không thèm nói nhảm với anh ta, trực tiếp lấy ra một chai giấm đỏ. Người đàn ông mặc tây trang màu đen nhìn thấy giấm đỏ, trong mắt lóe lên tia lửa.

"Nha đầu thúi, cô thử đổ giấm đỏ lên gỗ hòe trăm năm của tôi một lần nữa xem, có tin tôi sẽ khiến cho cô chết không có chỗ chôn hay không?"

Cố Cảnh Phong nắm lấy cổ tay anh ta, dùng sức bẻ ra sau, khiến cho anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, kêu lên đau đớn.

Cô trực tiếp đổ giấm đỏ lên khối gỗ hòe già, vận may vừa mới gom lại, trong nháy mắt đã bay về với chủ nhân ban đầu của nó.

Lúc này, Trần Dương chạy tới. Cố Cảnh Phong bảo Trần Dương bắt lấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, mang về Đội điều tra đặc biệt để thẩm vấn.

Anh quay đầu lại, nhìn Trần Duyệt Vũ đang mặc áo thun trắng và quần jeans, hỏi tình trạng của em trai cô hiện tại thế nào, ca phẫu thuật có nguy hiểm hay không. Anh còn quen một bác sĩ giỏi, có thể giới thiệu cho cô.

Trần Duyệt Vũ nói cảm ơn, rồi từ chối, nói rằng bác sĩ ở Bệnh viện Nhân Dân đã sắp xếp ca phẫu thuật vào tối nay.

Cố Cảnh Phong nói: "Được rồi. "

Lúc anh xoay người rời đi, Trần Duyệt Vũ đột nhiên ngăn anh lại: "Cố Đội trưởng, có thể nói cho tôi biết, vụ án mà anh nói lúc trước cụ thể là gì không?"

Cố Cảnh Phong chỉ nói cho Trần Duyệt Vũ một địa phương.

"Khách sạn Bình An."

Trần Duyệt Vũ khẽ cau mày. Cô vừa mới xuyên không gần đây, không biết nhiều về khách sạn Bình An.

"Được rồi, bây giờ đừng nghĩ về chuyện đó, chờ ca phẫu thuật của em trai cô hoàn thành, tôi sẽ đến tìm cô." Cố Cảnh Phong biết Trần Duyệt Vũ rất yêu thương em trai của mình. Hiện tại, em trai của cô vẫn còn đang trong thời khắc sống chết quan trọng, chuyển nguy thành an. Anh không muốn Trần Duyệt Vũ phải hao tổn tinh thần về chuyện này.

Trần Dương đứng ở một bên, lắng nghe từng lời Đội trưởng Cố Cảnh Phong nói, trong lòng có chút kinh ngạc. Không phải Đội trưởng và Trần Duyệt Vũ này chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn thôi sao? Bây giờ còn quan tâm đến người ta nhiều như vậy? Chẳng lẽ là do cô bé này lớn lên xinh đẹp sao?”