Hai người đều nói không tìm được. Cố Cảnh Phong chậm rãi đi trong hành lang: “Vừa rồi, ở trong nhà vệ sinh, tôi có nhìn thấy một người đàn ông, cảm thấy người đó có vấn đề, bởi vì trong căn phòng cuối cùng của nhà vệ sinh bốc lên khói trắng. Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, có lẽ anh ta đang hút thuốc ở trong đó."
"Sương trắng bốc lên từ bên trong sao? Người đàn ông đó là ai, hiện giờ anh ta đang ở đâu?" Trần Duyệt Vũ quay lại nhìn Cố Cảnh Phong.
"Vừa mới đi ra ngoài."
Trần Duyệt Vũ chạy đến góc hành lang. Trên hành lang dài, cô nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng 1 mét 8 , trong tay xách một chiếc cặp màu đen, đi về phía cửa KTV.
"Chính là hắn ta." Trần Duyệt Vũ lớn tiếng nói.
Cố Cảnh Phong lập tức đuổi theo. Người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen quay đầu lại, nhìn thấy Trần Duyệt Vũ, biết có chuyện không ổn, liền ôm cặp, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cố Cảnh Phong chạy nhanh như gió, không có người bình thường nào có thể chạy nhanh bằng anh. Một lát sau, người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen đã bị anh khống chế, áp vào tường.
"Anh đang làm cái gì vậy?" Người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen tức giận, cố gắng hết sức để thoát khỏi tay của Cố Cảnh Phong nhưng không được, anh ta tức giận nói: "Anh là ai? Đây là nơi công cộng, anh có biết tôi có thể tố cáo anh hay không?"
Cố Cảnh Phong thò tay vào túi quần, rút ra thẻ công tác của mình: "Tôi là Cố Cảnh Phong, Đội trưởng Đội điều tra đặc biệt. Hiện tại tôi đang nghi ngờ rằng anh là người dùng tà thuật để làm hại người, cho nên tôi mới tiến hành bắt giữ anh."
"Ha ha, anh đang đùa cái gì thế." Người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen lắc đầu, khẽ cười, nói: "Chứng cứ đâu? Một cái chứng cứ đều không có, người của Đội điều tra đặc biệt các anh bắt người như thế này sao? Đội trưởng Cố, coi chừng tôi báo cáo anh, cái mũ này của anh khó mà giữ được đó."
Trần Duyệt Vũ rải bước chạy tới. Mặc dù thân hình nhỏ nhắn nhưng lại chạy như một cái động cơ, không hề thở dốc một chút nào: “Chứng cứ ở trong cặp của anh ta, tôi có thể cảm giác được, trong chiếc cặp đó có một cỗ khí đen rất mạnh.
"Nha đầu thối, lại là cô nữa sao? Kiếp trước tôi đã nợ cô cái gì à? Cô muốn đuổi theo tôi như thế này đến bao giờ?" Anh ta càng tức giận hơn.
"Đừng nói những lời vô nghĩa nữa.” Cố Cảnh Phong tay chân lanh lẹ, nhanh chóng lấy được một khối gỗ hòe đen từ trong cặp anh ta ra.