Người ở đây đều rất tò mò, đào năm cái hố đất ở trước mộ địa để làm gì? Còn tưới nước vào bên trong nữa chứ.
Trần Duyệt Vũ bảo Trần Văn Xương bỏ năm con cá chép đen vào bên trong năm hố nước. Trương Tử Tuấn muốn đi tới hỗ trợ, bị Trần Duyệt Vũ gọi lại, chuyện này chỉ có thể để chính anh ta làm.
Thật ra, ngoại trừ Trần Văn Xương, bốn người anh em còn lại của anh ta làm cũng được. Chỉ là, bây giờ ở trước mộ địa chỉ có Trần Văn Xương là cốt nhục của Trần lão gia tử, cũng chỉ có thể để một mình anh ta thả năm con cá chép đen vào năm cái hố nước.
“Sau đó thì sao?” Trần Văn Xương hỏi.
“Chờ trời tối.” Trần Duyệt Vũ nói.
Hiện tại đã là chạng vạng. Biết bây giờ là thời điểm ăn cơm, Trần Văn Xương bảo Trương Tử Tuấn và Lưu Mãnh xuống núi, đóng gói cơm tối mang về cho Trần đại sư, còn cố ý dặn dò là đồ ăn của nhà hàng tốt nhất.
Đồ ăn cho đại sư cũng không thể qua loa.
Sau khi hai chàng trai kia xuống núi, Trần Văn Xương lấy một chai thức uống dinh dưỡng, mở nắp đưa cho cô.
Trần Duyệt Vũ có chút khát nước, liền nhận lấy mà uống. Trần Văn Xương ngồi ở bên cạnh cô, cũng không nói chuyện.
Mặt trời dần dần chìm vào đỉnh núi, ánh nắng chiều nơi chân trời cũng dần tan đi.
Trần Văn Xương ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, rít một hơi. Ngày thường anh ta rất thích nói chuyện, nhưng lúc này lại không hề nói bất kỳ câu nào, yên lặng đứng đó, tâm sự nặng nề.
Hút xong một điếu, lại hút thêm một điếu nữa. Anh ta cố ý đứng khá xa Trần Duyệt Vũ, để cô không ngửi thấy mùi khói thuốc.
Thấy anh ta hút liên tục vài điếu thuốc, Trần Duyệt Vũ hỏi anh ta làm sao vậy?
“Không có việc gì đâu, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn phiền.” Trần Văn Xương hút thêm một hơi, lại nói tiếp: “Đại sư, ngài nói xem, có phải cha tôi thật sự muốn chết hay không?”
Nghe đến đó, Trần Duyệt Vũ nhạy cảm, biết được thì ra Trần Văn Xương luyến tiếc cha của anh ta. Anh ta được cha cưng chiều từ nhỏ đến lớn, được giáo dục rất tốt, nhất định có tình cảm rất sâu nặng đối với cha của mình.
“Tất cả đều đã được chú định, anh không cần quá mức thương tâm.” Trần Duyệt Vũ nói.
“Không có, tôi không thương tâm, chỉ là có chút luyến tiếc. Tôi còn chưa kịp báo hiếu đâu, còn đang nghĩ chuẩn bị lấy một người vợ, để ông ấy vui vẻ thêm một chút, ai ngờ, ông ấy không nhìn thấy…”
Nghe lời Trần Văn Xương nói, trong lòng Trần Duyệt Vũ vốn đang bình tĩnh cũng nổi lên gợn sóng. Đêm nay, cá chép đen ở trong năm cái hố nước sẽ nghênh đón thời khắc sinh tử.