Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Phú Quý vang lên. Ông ta nhận cuộc gọi, là Trần lão gia tử gọi tới. Ông lão thực sự rất lo lắng, không biết Trần Phú Quý có thể tìm được mộ địa có thể làm xuất hiện tài năng văn chương không. Ở trong điện thoại, ông lão thở dốc, dặn dò Trần Phú Quý nhất định phải tìm được mộ địa có thể làm xuất hiện đại văn hào, nếu không ông lão sẽ chết không nhắm mắt.
Trần Phú Quý đối mặt với điện thoại, vội vàng nói: “Cha, cha cứ yên tâm, con đã tìm được một đại sư phong thuỷ thần thông quảng đại. Cha không biết đâu, con không ngờ là ngài ấy có thể bói ra được trong đất có xương cốt luôn đó!”
Trần lão gia tử nghe ông ta nói như vậy, sốt ruột muốn lập tức được nhìn thấy vị đại sư này. Không có biện pháp nào khác, Trần Phú Quý đành phải đi đến mời Trần Duyệt Vũ, nói rằng cha của ông ta muốn gặp mặt cô, có chuyện rất quan trọng muốn nói với đại sư.
Trần Phú Quý rất khách khí với Trần Duyệt Vũ, ngay cả xưng hô cũng đã sửa thành ngài.
Tiếp nhận đơn hàng của nhà họ Trần, Trần Duyệt Vũ tất nhiên sẽ nguyện ý đi một chuyến. Trương Khánh Quân cũng không rời đi, hắn muốn đi theo bên người Trần Duyệt Vũ, nhìn xem một đại sư có năng lực tuyệt vời như Trần Duyệt Vũ có thể tìm ra cho nhà họ Trần cái mộ địa tốt như thế nào.
Đi vào nhà họ Trần, lão gia tử đang nằm ở trên giường bệnh thấy Trần Phú Quý và Trần Văn Xương đều đã trở lại, lại nhìn thấy Trương Khánh Quân, đôi mắt nhăn nheo của ông lão sáng rực lên, vội vàng bắt lấy tay của Trương Khánh Quân mà khẩn cầu: “Đại sư, cầu xin ngài, ngài hãy tìm cho nhà họ Trần chúng tôi một cái mộ địa tốt đi, chỉ cần cái mộ địa này có thể làm xuất hiện người có tài năng văn chương, dù tốn bao nhiêu tiền cũng không phải là vấn đề. Thật sự, cầu xin ngài hãy giúp chúng tôi.”
Lão gia tử rất kích động, gân xanh trên cánh tay đều đã nổi lên.
Trương Khánh Quân có chút bối rối. Sau khi phục hồi lại tinh thần và muốn mở miệng nói chuyện, lão gia tử lại tiếp tục nói: “Đại sư, tôi biết đại sư phong thủy các người khi tìm mộ địa cho người khác thì cũng yêu cầu duyên phận, cũng đã chú định mộ địa nào là của gia tộc nào. Nhưng nhà họ Trần chúng tôi chờ không được. Nếu ngài nguyện ý tìm cho chúng tôi một mộ địa có thể làm xuất hiện người có tài năng văn chương, tôi sẽ cho ngài 100 vạn.”
100 vạn, Trương Khánh Quân trợn mắt, nhưng mà hắn biết tất cả danh dự và tiền tài này đều không thuộc về hắn, mà toàn bộ đều thuộc về nữ sinh đang mặc đồng phục đứng ở bên cạnh.
“Cha, đại sư mà con nói không phải là hắn.” Trần Phú Quý thấy cha của mình kích động, nhanh chóng tiến lên giải thích.
“Hả? Không phải hắn? Vậy là ai chứ?”
Lão gia tử nhìn quanh phòng với đôi mắt đỏ ngầu. Thời điểm đôi mắt lướt tới Trần Duyệt Vũ, nhìn qua nhìn lại mấy lần mới ngừng lại ở chỗ Trần Duyệt Vũ. Dù sao trong căn phòng này chỉ có Trương Khánh Quân và Trần Duyệt Vũ là người ngoài. Ngoại trừ Trương Khánh Quân, cũng chỉ còn lại cô bé với mái tóc ngắn ngang vai, mặc đồng phục học sinh mang túi màu vàng này.
“Cha, vị này chính là Trần đại sư. “Trần Văn Xương nhanh chóng giới thiệu.
Lão gia tử đánh giá Trần Duyệt Vũ từ trên xuống dưới, không ngờ đại sư mà con trai nhắc tới trong điện thoại vẫn còn trẻ như vậy, chỉ là một cô bé mười mấy tuổi!