Lần đầu tiên An Yến gặp Tề Cảnh Bình là ở trên tàu điện ngầm.
An Yến bắt kịp chuyến tàu sáng sớm để đi làm, trong xe chen chúc đầy người. Điện thoại reo trong túi, cậu một tay nắm tay vịn tay kia ôm chặt tài liệu trong ngực không cách nào rút ra để nghe được.
Nhạc chuông là tiếng chó sủa được cài đặt riêng vang lên liên tục, cũng may âm lượng không lớn, không bị người khác phàn nàn, An Yến thừa lúc tới trạm dừng định lấy điện thoại ra nhấn tắt, tay phải bỗng nhiên bị người khác nắm lấy.
Tề Cảnh Bình hôm qua thức trắng đêm, 4 giờ sáng mới bàn giao công việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi hai ngày, kết quả ngủ quên trên tàu điện ngầm, đi quá hai vòng.
Hành khách lên xuống cũng không thể đánh thức anh dậy nổi, trong lúc mơ màng Tề Cảnh Bình nghe thấy tiếng chó sủa, anh sợ hãi trợn tròn mắt dậy, mới phát hiện âm thanh truyền tới từ trong túi của người đàn ông trước mặt.
Tiếng chó sủa vang lên một lúc, ngay sau đó lại dừng lại, Tề Cảnh Bình muốn giúp người này móc điện thoại ra tắt đi, nhưng dựa theo phép lịch sự, anh nhịn.
Tề Cảnh Bình dựa vào ghế ngồi, đánh giá người trước mặt, xung quanh có người nhỏ giọng oán giận, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích ôm chặt tài liệu trong ngực, thật sự không thể chịu đựng được.
"Này, nghe điện thoại."