Thích là như thế nào nhỉ? À, là khi ánh mắt không tự chủ được luôn dõi theo hình bóng đó. Chỉ cần có thể gần một chút, một chút thôi, là tim cũng đã vui rạo rực rồi. Thích, là cậu nhìn bảng, còn cô nh …
Thích là như thế nào nhỉ?
À, là khi ánh mắt không tự chủ được luôn dõi theo hình bóng đó.
Chỉ cần có thể gần một chút, một chút thôi, là tim cũng đã vui rạo rực rồi.
Thích, là cậu nhìn bảng, còn cô nhìn cậu
Là cậu ấy giảng bài cho cô, còn cô thì vui đến nỗi chẳng thể tập trung
Thực ra điều hối tiếc nhất của tuổi trẻ có lẽ chính là không đủ dũng khí.Nghĩ mà xem giữa hai nghìn con người,xác suất chúng ta có thể gặp nhau còn chưa đến một phần trăm.Nhưng có thể là do duyên phận,cô và cậu ấy lại làm bạn cùng bàn suốt ba năm.Người ta hay nói,tình bạn giữa con trai và con gái đều không tồn tại.
Thực sự là vậy,cô thích Thiện, mọi người nhìn ánh mắt ấy đều dễ dàng đoán ra,chỉ có Trương Minh Thiện là không biết.
Hoặc là do....cậu ấy cố tình giả ngốc chăng?
Mãi về sau trong một buổi chiều nọ,cô mới biết,hoá ra tên này không hề ngốc,chỉ có mình cô ngốc
[Trích đoạn 1]
"Minh Tuệ,lại đây nói nhỏ cho cậu nghe chuyện này!"
"Nói mình nghe cái gì?"
"Đưa tai trái lại đây!"
Nhìn thấy cậu ta thần thần bí bí,trong lòng cô vì thế mà nảy sinh hoài nghi.Nhưng tính cô xưa nay đều được người khác nhận xét là ngây thơ,cho dù sinh nghi vẫn ngoan ngoãn ghé tai hướng lên trên.Không ngờ Minh Thiện lại là tên lưu manh,cậu ấy thật ra chẳng nói gì hết,bỗng nhiên hướng má cô mà hôn lên một cái rồi bảo
"Nói xong rồi!"
Đây là mẩu chuyện nhỏ thanh xuân vườn trường của hai bạn trẻ
Một người là mặt trời của thế giới,một người đành lòng đứng sau trời quang dịu dàng ôm lấy cậu
Truyện thuần việt,địa điểm là có thật,chút ngọt chút ngược,giống như buổi chiều hoàng hôn mỗi khi tan trường
"Chúc cậu khi thích ai đó,đối phương trùng hợp cũng thích cậu"