Ngồi vào bàn ăn, anh thoáng nhìn cô sau đó hỏi:
“Thư Diệp, sao tôi không thấy cô đến công ty? Định ăn bám tôi cả đời sao?”
Lời này nếu về nghĩa đen thì thật sự gây đau lòng vô cùng, cũng như xem thường tự trọng của một người. Nếu hiểu sâu xa hơn thì anh vẫn muốn cô độc lập tài chính, anh thật sự không thể bao bọc cô cả đời. Anh nghĩ đến công việc của mình, sinh tử thật sự vô thường và khó đoán. Của cải nhà họ Doãn này quả thật là tiêu hết kiếp cũng không hết, nhưng chưa hề có một sự chuẩn bị nào cho riêng cô. Anh hiểu rõ gia đình cô đối xử với cô thế nào, không hề để cô dựa dẫm vào.
Thư Diệp dừng đũa, tay siết chặt bát cơm trong tay.
“Bố em chiếm đoạt lấy công ty nhỏ của em. Em vẫn đang nghĩ cách lấy lại...Nếu em làm ảnh hưởng anh thì em xin lỗi. Hay anh tính phí những khoản em tiêu từ trước đến nay đi em sẽ trả, dù sao em cũng còn một ít trong tài khoản.”
“Chiều nay tôi sẽ kêu Lục Quân nạp tiền thẻ cho cô.”
“Không cần đâu,em...”
“Im miệng, ăn cơm đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời của cô, nụ cười của anh nhàn nhạt vẻ hài lòng.
Sau khi ăn xong, anh đứng dậy cầm lấy áo vest đi vội vì có việc cần xử lý gấp trên công ty. Bước chân nhanh dần, bỗng dừng lại anh phát hiện rằng có người cứ lủi thủi đi theo sau mình. Anh quay mặt lại, cúi xuống thấy cô tay chân đang quấu quíu vào mép áo, miệng lẩm bẩm không ngừng.
“Muốn gì?” Tử Phong khom người xuống ghé sát tai cô, giọng nói khàn khàn, âm điệu nhỏ nhẹ từ tốn chỉ có Thư Diệp mới được nghe.
Cô lúng túng, mặt đỏ ửng cả lên như bị phỏng, tay chân không biết giấu vào đâu. Giọng nói của anh thật sự thu hút người khác, như thể cô gái nào nghe được cũng mềm nhũn cả người.
“Chiều nay em ra ngoài gặp bạn được không? Em muốn đi chơi một chút.”
Cô nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, nhõng nhẽo khiến người làm đi ngang qua cũng cảm thấy đáng yêu. Bộ dạng năn nỉ cầu khẩn của cô làm anh không kiêng nể mà dễ tính đồng thuận một cách dễ dàng.
“Được, nhưng...”
“Làm sao ạ?”
“Phải về sớm, tôi cho người đưa cô đi.”
“Không, em muốn tự đi. Làm vậy khác gì bị giam giữ đâu chứ.”
Nhìn thấy vẻ kiên quyết thỉnh cầu trong đôi mắt long lanh, anh xoa đầu cô, nghiêng đầu vào chiếc má đỏ hồng nhẹ giọng nói:
“Được, thế bây giờ bà Doãn định bám tôi, không cho tôi đi làm sao? Không đi làm là không có tiền cho bà Doãn tiêu đấy.”
"Hôm nay còn biết gọi bà Doãn hứ." Cô lải nhải trong miệng
Thư Diệp bỗng chốc khựng người, vô thức lùi về sau một bước. Tay vẩy vẩy xua đuổi anh đi.
“À thì ra là lợi dụng xong liền hất hủi vậy hả bà Doãn?”
“Anh mau đi làm đi. Đừng có hai ba câu cứ lại gọi em là bà Doãn. Hừm”
Cô hậm hực nhìn anh, giống như cô muốn chẻ anh ra làm đôi để đánh chết cái nết kiêu ngạo của anh ấy thật đáng ghét!
Anh không trả lời cô, vội vàng đi ra xe với tiếng thúc giục của Lục Quân.
Cô đứng ở cửa, nhìn ra xa đến khi bóng người lẫn xe đi khuất mới lặng lẽ quay lại sofa.
Rõ ràng là Doãn Tử Phong lạnh lùng, tàn khốc vẫn có thể là một người thú vị trong tình yêu và hôn nhân. Chỉ là còn thiếu sự nồng nhiệt nữa, cô rất muốn thấy dáng vẻ yêu say đắm của anh ấy năm 26 tuổi. Thư Diệp tò mò rất nhiều về hình ảnh Doãn Tử Phong ở nhiều phương diện khác nhau.
Người đàn ông này rất khó hiểu, nếu giải đoán được tận tình tâm can của anh ta giống rằng đi chinh phục một giải thưởng trước giờ chưa ai đạt được.
Lưu Mẫn Nhiên từng có được một người đàn ông tuyệt vời đến thế. Vậy tại sao cô ta lại từ bỏ, lại ra đi?
Sự thật đến tận bây giờ, nhan sắc vợ của Thiếu gia Doãn vẫn là một ẩn số một bí ẩn đối với xã hội, với thương trường. Buổi lễ kết hôn lúc trước chỉ có sự góp mặt của người nhà hai bên gia tộc, và một số người bạn thân thuộc của hai người được dự.
Thông báo tuy được lan rộng cả một thành phố, nhưng cô dâu vẫn luôn được che giấu một cách kĩ càng. Thông tin của cô lại luôn bảo mật. Đây là đề nghị của bà cụ Doãn đối với Thư Diệp.
Nhằm tạo cho cô một địa vị, một chỗ đứng riêng trong xã hội. Bà không muốn cô bị nói rằng dựa vào gia thế nhà chồng mà phất lên. Cũng muốn cho cô sự thoải mái nhất định, tự do riêng của cô. Bà và anh đều không muốn vì truyền thông hay phán xét của xã hội mà phá hoại thanh xuân của một Thư Diệp chỉ mới 22 tuổi.
Còn về việc công khai cô thì là do ở Tử Phong quyết định. Ngày nào mà anh chưa mở lời, tất nhiên cô vẫn chưa bước ra ánh sáng. Cô thật sự cảm nhận được lòng mình cuộn trào tình yêu. Cô chấp nhận nếu cả đời này tình cảm của anh với cô nếu không xác định, cứ mập mờ thì cô cũng nguyện ý mà sống theo. Huống chi bao nhiêu cô gái còn chưa được tiếp xúc với anh mà đã ngày đêm thầm thương trộm nhớ. Vậy nên, cảm xúc của cô cũng không ngoại lệ, cũng không trói buộc được nó.
Doãn Tử Phong rất biết cách thu hút, mê người! Ngay cả cô cũng bị mê hoặc khó dứt.