Doãn Tử Phong vẫn đứng ở đó không thốt lên một câu nào đáp lại.
Thư Diệp đau lòng giãy giụa bấu víu vào tà váy, tay chân run bần bật lên, gục quỵ trên sàn nhà. Cô ngước mắt ướt lệ lên nhìn người chồng của mình, anh ấy vô cùng bình tĩnh. Tử Phong chưa hề có bất cứ động thái nào xoa dịu cô, anh như chết lặng chôn chân tại đấy.
Lục Quân nhìn thấy máu tuôn không ngừng trên lưng Thư Diệp rồi lại nhìn thấy vẻ thờ ơ rõ rệt trên khuôn mặt Doãn Tử Phong. Lục Quân liền chạy đến dùng áo vest lau máu và chườm lên người Thư Diệp, cố đỡ cô đứng dậy.
Thư Diệp mỉm cười, nụ cười đầy chua xót xô Lục Quân ra, gồng gánh bước ra khỏi phòng.
Kết cục này khiến Thư Diệp muốn nó chỉ như một giấc chiêm bao.
Thư Diệp thơ thẫn bước ra khỏi công ty, cô yếu ớt đi đến sảnh bắt một chiếc taxi về thẳng Doãn phủ. Vết thương trên lưng Thư Diệp ngày càng sưng tấy, cô vừa bước vào nhà người làm đã không khỏi suýt xoa hoảng sợ vì máu chảy rất nhiều.
Chú Bạch đang trong bếp nghe thấy xôn xao cũng chạy ra đỡ lấy bờ vai yếu ớt của cô, cô chỉ quay qua nhẹ nhàng nở 1 nụ cười chua xót với ông.
“Chú Bạch, anh ấy bỏ con rồi…anh ấy không cần con nữa. Cô ấy trở về thật rồi.”
Thư Diệp như đứa trẻ thuở nhỏ mách lẻo bị tức tưởi dồn nén mà tuôn trào nước mắt gục vào Chú Bạch, cô nắm chặt cánh tay chú khó chịu mà run vẫy. Cô đau đớn lắm! Cô không biết nói với ai cả…
Chú Bạch nghe đến sự trở về của Lưu Mẫn Nhiên mà mặt mày cũng tái mét, khẽ dỗ dành cô. Chú run giọng:
“Là Lưu Mẫn Nhiên sao? Cô ta về rồi sao con?”
Thư Diệp nghe tên cô ta không khỏi hoảng sợ, cô nhanh chóng gật đầu lia lịa.
“Thôi con bình tĩnh lại, để người làm xử lý vết thương sau lưng con rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Ta vẫn tin thằng bé Phong sẽ có cách giải quyết ổn thỏa.”
Thư Diệp không đáp lại, chỉ ngoan ngoãn ngồi im trên sofa cho người làm khử trùng vết thương. Vết thương rất đau, rất buốt nhưng Thư Diệp dường như không cảm nhận được đau đớn nữa rồi..Cô cứ ngồi đó, mặc kệ người xung quanh, ôm lấy nỗi đau riêng trong lòng mình.
Sau khi khử trùng xong, Thư Diệp phớt tay cho người làm lui đi. Cô từ từ nhích từng bước chân một lên cầu thang, tay bám vịn vào thành, thân thể yếu ớt sắp gục ngã đến nơi khiến cho người làm nhìn theo cô mà vô cùng đau lòng.
Lên đến phòng, Thư Diệp mở toang màn cửa sổ ra,để cho những làn gió chiều lướt qua mang theo hơi lạnh thấu xương tiến sâu vào căn phòng, vào đáy lòng cô.
Hai nắm tay của Thư Diệp siết chặt, ngồi lười nhát trên giường. Những đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nỗi đau dâng lên hàng vạn như khıêυ khí©h, đốt cháy cả trí não cô.
Trước mắt cô là căn phòng vẫn còn vương lại hơi ấm của Doãn Tử Phong đêm qua. Hình ảnh Doãn Tử Phong phong lưu, ngọt ngào lúc sáng nay cứ hiện lên hư ảo che kín trong tưởng tượng của Thư Diệp.
Thư Diệp đưa tay với lấy anh, thì anh lại lùi một bước.
Thì ra lòng người nói thay đổi là có thể thay đổi ngay được.
Cô từng nghe rằng lòng người là thứ đáng sợ nhất nhưng nào ngờ nó lại đáng sợ đến mức kinh tởm như thế.
Tất cả những điều vừa xảy ra, đều đột ngột và bất ngờ. Thư Diệp không hề có một sự chuẩn bị trước nào cả, không hề có một điềm báo trước cả.
Doãn Tử Phong hôm nay lại đẩy Thư Diệp như rơi xuống vực thẳm, anh chẳng đoái hoài đến cô, đồng nghĩa bỏ mặc cô lại phía sau rồi.
Lòng của Thư Diệp tựa như núi băng sụp đổ. Ánh mắt ấm áp hôm qua nay đã hóa lạnh lẽo với cô rồi.
Thư Diệp rất muốn giấu mặt chật vật đáng thương nhất của mình vào một xó, vĩnh viễn không khơi dậy nữa. Nhưng nỗi đau nhiều quá, cô cất vào đâu cũng thấy đau.
Thư Diệp ngờ vực rằng có phải cô trong mắt anh chỉ là một con rối không chứ? Để anh thản nhiên đùa cợt tình cảm như vậy.
Thư Diệp mệt mỏi, ôm chăn quấn vào thân mình, nằm gục xuống giường, khẽ nhắm mắt mà thϊếp đi.