Chương 5: Cố Gia Hữu yêu Hàn Dĩ Linh

“ Lăng Vĩ Luân , hy vọng Hàn Dĩ Linh sẽ thay em mang đến cho anh hạnh phúc .Chúc anh hạnh phúc “

“ Cố Ngữ Tâm , cảm ơn cô “

Lăng Vĩ Luân nói được một câu sau đó rời đi . Cố Ngữ Tâm nghe được tiếng mở cửa rời đi của Lăng Vĩ Luân .

Cô bật khóc nức nở , từng giọt nước mắt đau thương rơi ra không ngừng .

“ Lăng Vĩ Luân , nếu em biết có một ngày em sẽ yêu anh như vậy , chắc hẳn em chỉ mong chúng ta chưa từng gặp nhau .“

Gặp nhau rồi thì toàn làm tổn thương nhau nhưng không gặp nhau nhất định sẽ rất hối hận .

Vậy nên như lời anh nói , chúng ta mãi mãi cũng không thể ở bên nhau được .

[…]

3 tháng trôi qua đi …

Chỉ mới trôi qua 3 tháng nhưng Cố Ngữ Tâm đã thay đổi rất nhiều , rốt cuộc điều gì đã làm cô thay đổi đến như vậy .

“ Anh trai , hôm nay anh lại uống rượu say nữa sao .“

Cố Ngữ Tâm thở dài , nhìn Cố Gia Hữu uống rượu say , bên cạnh anh trai lại có nguyên một đống rượu không biết đâu ra mà nhiều đến vậy .

Cô từng nhớ anh trai là người ít uống rượu nhưng không hiểu điều gì đã khiến anh trở nên như vậy !

“ Lăng Vĩ Luân và Hàn Dĩ Linh sắp kết hôn rồi , em biết không ? “

Đột nhiên , Cố Gia Hữu nhắc đến chuyện Lăng Vĩ Luân và Hàn Dĩ Linh sắp kết hôn với nhau khiến coi có chút hụt hẫng và không vui cho lắm .

Nhưng cô vẫn cố gắng gượng mỉm cười nhìn anh trai .

“ Em biết chứ , em rất vui mừng vì hai người họ sắp kết hôn rồi . Nếu như không phải năm xưa do chúng ta chia rẽ bọn họ , thì giờ họ đã bên nhau lâu rồi .“

“ Nhưng mà anh không can tâm . Ngữ Tâm , anh nghĩ mình yêu Hàn Dĩ Linh rồi .“

Cố Gia Hữu đau đớn nói ra sự thật , anh đã suy nghĩ rất lâu rồi anh nghĩ mình nên nói ra toàn bộ sự thật cho Cố Ngữ Tâm nghe .

Anh không biết mình đã yêu Hàn Dĩ Linh từ bao giờ nhưng mà nhìn thấy cô bên cạnh Lăng Vĩ Luân , anh cảm thấy rất khó chịu .

Nhưng mà Hàn Dĩ Linh đối với anh chỉ toàn căm ghét và thù hận vì những chuyện trước kia anh đã làm với cô .

“ Tại sao bao nhiêu người anh không yêu lại cứ đâm đầu vô yêu Hàn Dĩ Linh vậy , anh cũng biết rõ cô ấy yêu Lăng Vĩ Luân mà .“

Khi Cố Ngữ Tâm và Cố Gia Hữu định cãi nhau vì chuyện Cố Gia Hữu đã đem lòng yêu Hàn Dĩ Linh , thì đột nhiên tiếng điện thoại kêu lên là điện thoại của Cố Gia Hữu .



Cố Ngữ Tâm liếc nhìn , thấy trên màn hình để tên là Hàn Dĩ Linh điện .

Cố Gia Hữu nghe xong , anh gấp gáp lấy áo vets trên ghế mang vô người xong định đi đâu đó nhưng Cố Ngữ Tâm tiến lên phía trước ngăn cản lại .

“ Anh trai , giờ trễ rồi anh còn muốn đi đâu vậy .“ Cố Ngữ Tâm lo lắng nói

“ Ngữ Tâm , em tránh ra đi . Hàn Dĩ Linh , cô ấy đang cần anh .“

Cố Gia Hữu tức giận , anh quát to Cố Ngữ Tâm .

Cố Ngữ Tâm ngạc nhiên , đây là lần đầu tiên Cố Gia Hữu tức giận , quát mắng cô .

“ Anh trai , em cầu xin anh . Đừng có ngu ngốc giống như em lúc trước có được không? “

Cố Ngữ Tâm rươm rướm nước mắt , cô đi đến trước mặt Cố Gia Hữu , nắm chặt tay Cố Gia Hữu để anh không đi .

Lúc trước Cố Gia Hữu rất sợ cô rơi nước mắt , chỉ cần cô khóc anh trai nhất định sẽ nghe theo lời cô .

Nhưng …

“ Ngữ Tâm , xin lỗi . Nhưng hôm nay anh nhất định phải rời khỏi đây .“

Cố Gia Hữu nói xong , đẩy Cố Ngữ Tâm sang một bên . Anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hàn Dĩ Linh .

Cố Ngữ Tâm nhìn bóng dáng anh trai rời đi bỏ mình cô , cô cắn chặt môi đến rỉ máu ra , cô bật khóc nức nở , giọng run rẩy nói .

“ Anh trai đáng thương , em nhất định sẽ không để anh ngu ngốc như vậy nữa .“

Hôm sau , như Cố Ngữ Tâm dự đoán Hàn Dĩ Linh hẹn cô gặp mặt để nói chuyện với nhau .

“ Hôm nay tôi hẹn cô ra đây , chỉ mời cô dự hôn lễ của tôi và Vỹ Luân . Dù gì cô cũng là vợ cũ của anh ấy .“

Hàn Dĩ Linh dùng muỗng khoáy chiếc cốc cafe , vừa khoáy vừa dịu dàng nói .

“ Vậy sao , nếu như cô đã sắp kết hôn với Lăng Vĩ Luân . Tại sao cô lại còn dây dưa với anh trai tôi .“

Cố Ngữ Tâm tức giận , cô đứng dậy đập bàn mạnh khiến ai trong quán cafe cũng nhìn về phía cô và Hàn Dĩ Linh .

Hàn Dĩ Linh vẫn bình tĩnh , cô mỉm cười thì thầm nói bên tai Cố Ngữ Tâm .

“ Là do anh trai ngu ngốc của cô đeo bám tôi không buông , chứ không phải là do tôi dây dưa với anh ta . Cô hiểu không ? “

Cố Ngữ Tâm siết chặt lòng bàn tay mình vào làn váy , cô không cho Hàn Dĩ Linh có tư cách sĩ nhục nói anh trai cô ngu ngốc như vậy !



Cố Ngữ Tâm nhìn ly nước bên cạnh mình , cô cầm ly nước lên hất lên người Hàn Dĩ Linh .

Hàn Dĩ Linh bất ngờ vì bị Cố Ngữ Tâm tạt nước , cô ta không thể nhịn được cục tức này , cô ta định giơ tay lên đánh Cố Ngữ Tâm .

Nhưng lại bị Cố Ngữ Tâm giơ tay lên đánh lại .

“ Hàn Dĩ Linh , tôi cảnh cáo cô . Nếu như cô muốn trả thù thì cứ nhầm vào tôi , đừng có mà lợi dụng anh trai tôi để trả thù . Anh trai tôi rất đáng thương .”

Cố Ngữ Tâm nghẹn ngào nói , đôi mắt đỏ hoe dường như muốn khóc nhưng cô lại không muốn để nước mắt mình rơi trước người mình ghét .

Cố Ngữ Tâm cầm túi xách trên ghế lên sau đó rời đi .

“ Cố Ngữ Tâm , tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả một cái giá thật đắc .“

Hàn Dĩ Linh nhìn bóng dáng Cố Ngữ Tâm rời đi , ánh mắt căm hận nhìn về phía Cố Ngữ Tâm .

[…]

Cố Ngữ Tâm mặt đầy nước mắt đi về nhà thì thấy Cố Gia Hữu đang vui vẻ ôm tấm ảnh anh và Hàn Dĩ Linh chụp chung mỉm cười .

Cố Ngữ Tâm lau nước mắt đi , tức giận đi đến bên cạnh Cố Gia Hữu . Giật lấy bức ảnh trong tay Cố Gia Hữu đập vỡ xuống sàn , tấm ảnh vỡ nát ra .

“ Anh trai , rốt cuộc anh ngu ngốc đến bao giờ vậy .“ Cố Ngữ Tâm nghẹn ngào nói

“ Ngữ Tâm , em làm gì vậy . Ai cho em cái tư cách đập phá vỡ đồ của người khác vậy hả ? “

Cố Gia Hữu giận dữ quát to Cố Ngữ Tâm , anh bóp chặt cổ tay cô , khiến cô đau đớn đến rơi nước mắt ra .

Cố Ngữ Tâm cố gắng giằng thoát khỏi ra nhưng Cố Gia Hữu càng bóp chặt cổ tay cô hơn .

“ Anh trai , anh đang làm gì vậy hả , mau buông tay em ra . Anh làm tay em đau lắm biết không hả ? “

Nhưng giờ Cố Gia Hữu làm gì còn tâm trí mà nghe lời và quan tâm Cố Ngữ Tâm nữa , giờ đây trong lòng anh làm gì còn có cô em gái nữa Cố Ngữ Tâm nữa .

“ Cố Ngữ Tâm , lần này anh tha cho em . Nếu như có lần sau em đập vỡ đồ của anh một lần nữa thì đừng trách anh .“

Nói xong , Cố Gia Hữu buông tay Cố Ngữ Tâm ra , anh cúi người xuống nhặt từng mảnh vỡ bức ảnh lên , dù cho nó đâm anh chảy máu đến như thế nào , anh cũng mặc kệ không quan tâm

Cố Ngữ Tâm nhìn Cố Gia Hữu như vậy , cô cảm thấy rất nực cười .

Rốt cuộc đây có phải là cái trả cô phải trả vì những lỗi lầm lúc trước không ?

Cố Ngữ Tâm đau lòng thay anh trai , cô cúi người xuống nắm lấy hai bờ vai Cố Gia Hữu ép anh phải nhìn đối diện mình .

“ Anh trai ngu ngốc , Hàn Dĩ Linh vốn không hề yêu anh . Cô ta chỉ đang lợi dụng anh trả thù em mà thôi ! “