Chương 21: Kết Thúc

“ Ngữ Tâm , cho anh gặp Niệm Hy một lần có được không ? “ Lăng Vĩ Luân cầu xin

“ Anh biết Niệm Hy là con của anh rồi sao “ Cố Ngữ Tâm lạnh lùng

Sau khi Tử Khiêm mất , điều di nguyện cuối cùng của anh ấy là hiến tim cho Niệm Hy , trong lúc đó bệnh tim của Niệm Hy nặng lắm rồi nếu không hiến tim con bé mất . Cô không còn cách nào nên đồng ý với di nguyện của Tử Khiêm

Cô quyết định sẽ để Niệm Hy mang họ Diêu của Tử Khiêm , sẽ đem bí mật này giấu đi không để ai biết Niệm Hy là con của Lăng Vĩ Luân

Nhưng không ngờ Lăng Vĩ Luân lại biết được , nhất định là Tử Khiêm nói hết mọi sự thật về Niệm Hy cho anh ta nghe

“ Lăng Vĩ Luân , anh không có tư cách làm ba của Niệm Hy “

“ Ngữ Tâm , anh cầu xin em , anh sẽ để con bé mang họ Diêu … sẽ không cho con bé biết sự thật anh là ba ruột của nó . Anh chỉ cần gặp Niệm Hy một lần thôi “

Lăng Vĩ Luân đau đớn , anh quỳ xuống chân Cố Ngữ Tâm mà cầu xin cô , bất chấp hết tất cả vì xuống cầu xin Cố Ngữ Tâm để gặp được Niệm Hy . Anh khóc như một đứa trẻ

Cố Ngữ Tâm ngạc nhiên , đây là lần đầu tiên cô thấy Lăng Vĩ Luân trở nên như vậy , anh quỳ xuống cầu xin cô và còn khóc nữa

“ Được , tôi đồng ý để anh gặp Niệm Hy . Nhưng mà anh phải nhớ rõ rằng Diêu Niệm Hy là con của Diêu Tử Khiêm chứ không phải là con của Lăng Vĩ Luân “

Cố Ngữ Tâm không muốn để Niệm Hy biết rằng ba của con bé chính là Lăng Vĩ Luân , một tên đã từng hại chết chị gái hay anh trai của con bé sao . Cô không còn hận Lăng Vĩ Luân nữa , chỉ là cô vẫn không tha thứ được chuyện anh ta đã từng hại chết đứa con đầu tiên của cô

[…]

3 tháng sau

Hôm nay Cố Ngữ Tâm gửi Niệm Hy cho Lăng Vĩ Luân trông giúp cô , cô đến gặp một người thật là đặc biệt

“ Ngữ Tâm , em đến gửi Niệm Hy sao “ Lăng Vĩ Luân thấy Cố Ngữ Tâm liền mỉm cười



Cố Ngữ Tâm quay lại thì thấy Lăng Vĩ Luân đang bước đến bên cạnh cô , cô gật đầu

Kể từ khi Lăng Vĩ Luân biết được Niệm Hy là con của anh , cô và anh ta đã là mối quan hệ bạn bè với nhau . Mỗi tháng cô sẽ để Niệm Hy đến chơi với anh ta một lần

“ Ngữ Tâm , anh muốn em biết rằng , trên thế giới này , vẫn luôn có người đợi em . Dù cho em ở nơi nào , dù là lúc nào , vẫn luôn có anh đợi em . Chỉ cần em quay lại anh vẫn luôn đứng đó chờ em . Dù biết rằng em đã không còn yêu anh nữa , nhưng anh vẫn luôn đợi em … đợi một ngày em trở về bên anh … trở về ngôi nhà của chúng ta “

Lăng Vĩ Luân nở nụ cười đau lòng , anh giơ hai tay lên ôm Cố Ngữ Tâm vào lòng . Đây là lần cuối cùng anh ôm cô

“ Lăng Vĩ Luân , cảm ơn anh “

Cố Ngữ Tâm mỉm cười sau đó rời đi nhưng đôi mắt cô lại đỏ hoe dường như muốn rơi nước mắt ra nhưng cô vẫn cố kìm nén lại

Lăng Vĩ Luân nhìn bóng dáng Ngữ Tâm rời đi cảm thấy đau đớn đến lạ , anh biết rằng cô sẽ không bao giờ quay trở về bên cạnh anh nữa . Bởi vì trong lòng cô chỉ có duy nhất một mình Tử Khiêm , không ai thay thế được

Nhưng anh vẫn luôn muốn đợi cô

[…]

Cố Ngữ Tâm ghé vô tiệm mua một ít hoa và bánh kem đến thăm mộ Tử Khiêm . Trên đường đi cô lại thấy một cô gái vì xin ăn mà bị người ta đánh đập , cô không kìm được lòng nên đã giúp đỡ cô gái đó

“ Này cô , cô có sao không ? “ Cố Ngữ Tâm lo lắng hỏi

“ Cô là ai , cô tránh ra đi . Cô đến bắt tôi phải không ? “

Cô gái kia sợ cô mà la hét lên không ngừng , đầu tóc rối tung . Bộ đồ trên người mặc lại bị rách tùm lum , khi cô gái kia ngẩng đầu lên . Cố Ngữ Tâm ngạc nhiên cô gái kia chính là Hàn Dĩ Linh

“ Hàn Dĩ Linh , tôi là Cố Ngữ Tâm đây . Cô còn nhớ tôi không ? Cô làm sao mà thành như vậy “

“ Aaa , cô tránh ra đi . Cô muốn bắt tôi sao “

Hàn Dĩ Linh nhìn Cố Ngữ Tâm sợ sệt như gặp ai đó , cô còn chưa hỏi cô ta có chuyện gì thì thành ra như vậy thì cô ta đã bỏ đi



Cố Ngữ Tâm nhìn Hàn Dĩ Linh rời đi cảm thấy đáng thương thay cô ta , có phải đây là kết cục cô ta nhận không

Hàn Dĩ Linh bây giờ thật thảm hại , trên gương mặt đẹp đẽ năm xưa lại có một vết sẹo to

“ Hàn Dĩ Linh , hy vọng kiếp sau cô nhất định phải trở thành một người tốt đấy “

[…]

Cố Ngữ Tâm đến thăm mộ Tử Khiêm . Hôm nay là sinh nhật anh , nên cô đã mua bánh kem anh thích ăn nhất . Tử Khiêm đã mất đi được 3 tháng rồi , 3 tháng nay cô rất nhớ anh

Cố Ngữ Tâm ôm chằm lấy bia mộ Tử Khiêm , những giọt nước mắt đau thương rơi xuống tấm ảnh Tử Khiêm , nụ cười anh vẫn còn đấy chỉ là anh không còn ở bên cạnh cô nữa

“ Tử Khiêm , em thật sự rất nhớ anh . Nếu có anh ở đây thật tốt biết mấy “ Cố Ngữ Tâm nức nở nói

Đây là lần cuối cùng cô khóc vì Tử Khiêm . Bởi vì cô đã hứa với Tử Khiêm phải sống thật hạnh phúc và không bao giờ rơi nước mắt nữa

Cô nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân mình , sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa . Bởi vì có một người , anh ấy sẽ đau lòng

Cô nhất định sẽ sống hạnh phúc , bất kể là lúc nào , ở đâu , đều sẽ hạnh hạnh phúc

Cô đã đồng ý với anh , nhất định phải sống thật hạnh phúc

“ Tử Khiêm , cả đời này em sẽ đều nhớ về anh . Hẹn gặp anh lại kiếp sau , chúng ta sẽ bên nhau được không ? “

Hẹn ước kiếp này chúng ta không thực hiện được , vậy thì hẹn ước kiếp sau chúng ta nhất định sẽ cùng nhau thực hiện

Kiếp sau , chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới cây hoa Anh Đào nơi chúng ta đã từng gặp nhau , sẽ bắt đầu lại từ đầu , sẽ bên nhau một lần nữa

Đã yêu , đã bỏ lỡ , đã mất , đã tha thứ . Cuối cùng chẳng thể bên nhau được