Chương 18: Niệm Hy là con của em

“ Tử Khiêm , rốt cuộc anh muốn gạt em đến bao giờ nữa . Em biết hết tất cả mọi chuyện rồi .“

“ Xin lỗi , xin lỗi vì đã lừa gạt em .“ Diêu Tử Khiêm đau khổ

Anh thật sự không muốn lừa gạt cô cũng không muốn cô tổn thương nhưng thật sự anh phải biết làm sao đây .

Anh đã bị bệnh ung thư dạ dày rồi chỉ còn sống được một thời gian nữa thôi , anh lại bị què còn bị mù . Anh giờ đây thật không thể mang được cho cô hạnh phúc hay bảo vệ cô nữa , anh thật là vô dụng .

“ Tử Khiêm , em thật sự rất nhớ anh . Em không muốn rời xa anh đâu .“

Cố Ngữ Tâm bước đến , ôm chặt Diêu Tử Khiêm vào lòng . Đến phút này khi cô nói ra câu này , dường như cô thật sự chịu không nổi nữa , cô bật khóc thành tiếng , giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cánh tay Diêu Tử Khiêm , thấm ướt áo anh đang mặc .

Cô đã nghe anh trai kể hết mọi chuyện cho cô nghe rồi , Tử Khiêm mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi , anh chỉ sống được một thời gian nữa thôi . Cô thật sự không muốn rời xa anh đâu .

“ Ngữ Tâm , xin em đừng khóc . Em khóc như vậy khiến anh đau lòng lắm .“

Diêu Tử Khiêm cố gắng với tay lên khuôn mặt Cố Ngữ Tâm , anh lau những giọt nước mắt trên khoé mắt cô , nhìn cô khóc anh thật sự đau đắm nhưng không còn cách nào .

“ Tử Khiêm , anh thật sự sẽ chết sao .“

Cố Ngữ Tâm nức nở nói , cô ngẩng đầu lên nhìn Tử Khiêm với đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều chỉ tiếc là anh không nhìn thấy được cô .

“ Đúng vậy , cuộc đời mà ai rồi cũng sẽ trải qua sinh ly tử biệt mà . Cho nên thời gian này chúng ta bên nhau có được không ? “

“ Được , em đồng ý .“ cô gật đầu

Cố Ngữ Tâm nhón chân lên cô đặt một nụ hôn mình lên môi Tử Khiêm , cả hai người đều đáp lại nụ hôn của nhau nhưng nụ hôn này mang đến sự hạnh phúc cũng mang đến đau thương .

Rõ ràng cả hai người đều hôn nhau nhưng nước mắt của Ngữ Tâm và Tử Khiêm đều rơi ra khiến nụ hôn có vị ngọt của hạnh phúc và vị đắng của nước mắt .

Đến cuối cùng là ai đã làm tổn thương tình yêu này ?

Có những người cả đời không thể ở bên nhau được nhưng có một tình yêu giấu trong tim , nhớ nhung suốt cả đời .



Cũng như chúng ta dù yêu nhau sâu đậm đến như thế nào cũng không thể ở bên nhau được .

[…]

Hôm nay cô tự tay nấu món cháo đặc biệt mang đến cho Tử Khiêm . Trên đường đi thì đột nhiên trời mưa cô lại quên mất đem dù theo thì bỗng dưng chỗ cô lại không có mưa rơi xuống , nhưng chỗ khóc mưa lại rơi xuống tí tách .

Cố Ngữ Tâm quay ra sau thì thấy ngạc nhiên vì Lăng Vĩ Luân không biết từ khi nào cầm dù đến che mưa cho cô .

“ Lăng Vĩ Luân , sao anh lại ở đây .“

“ Ngữ Tâm , chúc mừng em đã nhớ lại những ký ức lúc trước .“

Lăng Vĩ Luân đứng mỉm cười ấm áp nhìn cô , anh mới biết được cô đã nhớ lại những chuyện trước kia . Anh còn biết được Ngữ Tâm và Diêu Tử Khiêm thì ra đã quen biết và yêu nhau từ lúc nhỏ rồi

Anh chợt nhận ra anh chỉ là người đến sau , là người thay thế cho Tử Khiêm trong thời gian cô mất trí nhớ .

“ Xin lỗi anh , vì lúc trước đã đâm anh . Lúc trước tôi thật không cố ý .“

“ Không sao , anh thật sự khoẻ rồi . Lúc đó anh cũng thật sự quá đáng với em .“

Cố Ngữ Tâm hôm nay cảm thấy Lăng Vĩ Luân thật lạ khác , mới mấy ngày không gặp cảm thấy anh thật thay đổi

Nhưng mà quả thật hôm đó cũng là lỗi của cô , lúc đó cô thật sự không cố ý đâm anh ta cũng may anh ta không sao .

“ Anh muốn hỏi em , lúc trước em đã từng yêu anh chưa ? Hay là em chỉ thấy anh giống với Tử Khiêm nên là yêu anh .“

Cố Ngữ Tâm cảm thấy bất ngờ khi Lăng Vĩ Luân hỏi cô câu này , từ nhỏ cho đến bây giờ người cô yêu vẫn luôn là Tử Khiêm . Lúc cô mất trí nhớ cô đã gặp được Lăng Vĩ Luân , cô yêu Vỹ Luân là vì anh ấy có vài nét giống với Tử Khiêm mà lúc đó cô thật sự cũng không nhớ đến Tử Khiêm là ai .

“ Xin lỗi , thật ra từ trước đến nay trong lòng em chỉ có Tử Khiêm mà thôi .“

“ Được , anh hiểu ý em rồi . Em cầm cây dù này mà đi đi nếu không mắc mưa sẽ bị bệnh đó .“

Cố Ngữ Tâm không còn cách nào khác cô gật đầu cảm ơn Lăng Vĩ Luân sau đó cầm cây dù rời đi .



Lăng Vĩ Luân đứng dưới mưa nhìn bóng lưng Cố Ngữ Tâm rời đi đến khi khuất dần , anh nở nụ cười đau thương , trong lòng rất đau đớn .

“ Ngữ Tâm , hy vọng em sẽ hạnh phúc .“

Nhiều ngày qua anh đã suy nghĩ đi rất nhiều , cô không yêu anh như vậy anh níu kéo cô chỉ làm cả hai đau khổ mà thôi , thay vào đó anh sẽ chúc cho hạnh phúc bên Diêu Tử Khiêm .

Có lẽ đây chính là báo ứng của anh khi đã đối xử không tốt với cô , lúc cô yêu anh … anh lại yêu Hàn Dĩ Linh . Đến khi cô rời đi nhìn cô yêu Tử Khiêm lúc đó anh nhận ra không biết từ bao giờ anh đã đem lòng yêu cô .

Nhưng cô và anh cũng đã có những ngày hạnh phúc bên nhau chỉ là anh đã đánh mất đi không biết trân trọng để giờ hối hận thì cũng đã muộn màng .

[…]

Sau khi đến bệnh viện , cô đút cháo cho Tử Khiêm ăn nhìn dáng vẻ anh ăn rất ngon miệng khiến cô bật cười .

“ Đúng là chỉ có cháo của Ngữ Tâm là nấu ngon nhất. “

“ Tử Khiêm , em sẽ nhớ mãi thời gian này vì đã được bên anh .“

Đột nhiên , Tử Khiêm đang ăn thì ho dữ dội sau đó nôn ra nguyên một ngụm máu khiến Cố Ngữ Tâm hoảng sợ làm vỡ tô cháo xuống sàn , cô đỡ anh dạy lo sợ anh sẽ rời xa cô .

“ Tử Khiêm , anh có sao không ? Anh đừng làm em lo lắng .“

“ Anh không sao , anh thật sự không sao .“

Lăng Vĩ Luân cố kìm nén cơn đau đớn của mình lại , anh không muốn nhìn thấy cô sẽ khóc hay lo lắng cho anh nên đã nói dối cô .

Nhưng thực sự anh rất đau , anh cảm thấy ông trời tại sao đối xử bất công với anh và cô đến như vậy , anh và cô bên nhau chưa được bao lâu thì sắp rời xa nhau thôi .

Anh muốn còn sống , anh chỉ muốn được bên cạnh Ngữ Tâm suốt đời .

“ Tử Khiêm , nếu như anh chết em thật sự sẽ sống không nổi mất .“ Cố Ngữ Tâm nức nở nói

“ Ngữ Tâm , em phải mạnh mẽ sống tiếp vì Niệm Hy … vì con của em .“