Chương 13: Tử Khiêm ! Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc

“ An Tâm , 10 năm trước là anh không tốt . Anh không bảo vệ được em khiến em ra đi khi chỉ mới 17 tuổi . Anh thật sự không muốn mất đi thêm một Ngữ Tâm nữa .“

Cố Gia Hữu đau đớn , nước mắt rơi ra . Từ nhỏ anh và An Tâm, Ngữ Tâm bên nhau nhưng đột nhiên sự xuất hiện của Diêu Tử Khiêm đã làm thay đổi đi mọi chuyện , khiến cho An Tâm mãi mãi ra đi . Còn về Ngữ Tâm năm đó vì đả kích mà mất đi trí nhớ .

Tất cả mọi chuyện đều là do Diêu Tử Khiêm gây ra , nếu như anh ta không xuất hiện thì An Tâm cũng sẽ không chết , Ngữ Tâm cũng sẽ không mất trí nhớ .

“ Diêu Tử Khiêm , tôi nhất định sẽ không để anh và Ngữ Tâm bên nhau .“

[…]

Qua ngày hôm sau , Diêu Tử Khiêm và Cố Ngữ Tâm ra biển chơi . Hôm nay Cố Ngữ Tâm mặc một chiếc đầm trắng trông rất xinh đẹp , tuy cô không thấy được nhưng cô nghe được sóng biển rất mạnh .

Diêu Tử Khiêm thấy Cố Ngữ Tâm được ra biển chơi vui vẻ , không ngừng mỉm cười nên anh cảm thấy rất hạnh phúc .

“ Ngữ Tâm , mai là em sẽ được nhìn thấy rồi .“

“ Điều đầu tiên , khi em muốn nhìn thấy chính là anh . Em muốn thấy anh như thế nào , có đẹp trai hay xấu trai không ? “

Nghe cô nói như vậy , nụ cười trên môi Diêu Tử Khiêm dập tắt đi , anh đau lòng vì không thực hiện được lời hứa với cô .

Xin lỗi , Ngữ Tâm là anh có lỗi với em .

Nhưng anh vẫn phải cố kìm nén , bình tĩnh nói chuyện với cô.

“ Vậy sao , nếu như anh xấu thì sao .“ Diêu Tử Khiêm gõ nhẹ lên đầu cô hỏi



“ Thì ! Em vẫn sẽ yêu anh .“ Cố Ngữ Tâm mỉm cười nói

Đột nhiên , Diêu Tử Khiêm kéo cô lại gần anh , đặt một nụ hôn lên môi của cô , anh hôn chặt lấy môi cô

Cố Ngữ Tâm ngạc nhiên , vì đây là lần đầu tiên Tử Khiêm hôn cô , cô ôm chặt lấy anh đáp trả lại nụ hôn

“ Dù cho có chuyện gì xảy ra , dù cho em có hận anh hay không ? Hãy nhớ anh yêu yêu em là thật lòng “

Diêu Tử Khiêm đặt một nụ hôn lên trán cô , dịu dàng nói .

Cố Ngữ Tâm cảm thấy khó hiểu những lời Tử Khiêm nói nhưng cô cũng không để ý lắm .

“ Tử Khiêm , chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc .“

Cố Ngữ Tâm mỉm cười hạnh phúc nói , Tử Khiêm cũng nhìn cô mỉm cười nhưng là nụ cười này có chút đau đớn và vị đắng của nước mắt .

Ngữ Tâm , dù cho chúng ta không thể bên nhau được . Anh hy vọng em vẫn sẽ hạnh phúc và giữ mãi nụ cười như vậy .

[…]

Ngày hôm sau , Cố Ngữ Tâm được bác sĩ mở băng gạt ra , trong lòng cô rất hồi hợp và run rẩy , cô sắp được nhìn thấy rồi , cô sẽ nhìn thấy được mặt Tử Khiêm rồi .

Đến khi bác sĩ mở ra hết băng gạt , cô dần dần thấy được nhưng trước mắt cô là Cố Gia Hữu và Lăng Vĩ Luân .



Không có Tử Khiêm , cô thử nhìn xung quanh nhưng không thấy Tử Khiêm đâu .

“ Tử Khiêm , anh ấy đâu rồi .“

Cố Ngữ Tâm lo lắng hỏi , nhưng không ai trả lời cô . Cô cố gắng đứng dậy , đi tìm Tử Khiêm nhưng không được khiến cô suýt ngã cũng may có Cố Gia Hữu đỡ .

Nhưng cô không cần , cô đẩy Cố Gia Hữu ra .

“ Cố Ngữ Tâm , em đừng bướng bỉnh nữa có được không ? Em chỉ mới nhìn thấy lại được thôi , sức khoẻ em còn yếu lại muốn đi tìm Diêu Tử Khiêm nữa sao .“

“ Tôi hỏi lần nữa , Tử Khiêm đâu rồi .“

Cố Ngữ Tâm không quan tâm đến Cố Gia Hữu , cô chỉ muốn đi tìm Tử Khiêm mà thôi , cô đã nhìn thấy được rồi , chắc chắn anh sẽ rất vui .

“ Tử Khiêm rời đi rồi , anh ta không cần em nữa Ngữ Tâm . Em tỉnh lại đi , Tử Khiêm không yêu em đi .“

“ Không thể nào ! Cố Gia Hữu anh gạt tôi đúng không ? Anh ấy sẽ không rời đi đâu .“

Cố Ngữ Tâm kích động , dường như cô đã mất tình tĩnh . Cô không ngừng ôm đầu ,từng giọt nước mắt cô rơi ra .

“ Ngữ Tâm … em bình tĩnh lại đi . Tử Khiêm , không đáng để em yêu đâu .“

Cố Gia Hữu ôm chặt Cố Ngữ Tâm vào lòng , trấn anh để cô bình tĩnh hơn nhưng Cố Ngữ Tâm lại vùng vẫy ra , cô không ngừng đánh lên người Cố Gia Hữu , cô trút hết những sự tức giận lên người Cố Gia Hữu .

“ Là anh , là anh đã ép Tử Khiêm đi đúng không ? Cố Gia Hữu , tôi hận anh .“